Cửu Tiêu còn chưa nói xong, tiểu hồ ly đã sợ tới mức phát khóc, nước mắt rơi xuống như mưa. "Hu hu... Ngươi là tên xấu xa, tránh ra!" Nàng gắt gao che chở bụng mình, đôi mắt ướt át đỏ bừng, khóc đến rối tinh rối mù, sợ Cửu Tiêu sẽ làm gì hài tử trong bụng. "Ngươi...Ngươi khóc cái gì? Ta cũng chưa nói sẽ làm cái gì với ngươi." Cửu Tiêu có chút bất đắc dĩ nhìn tiểu hồ ly không ngừng nức nở. "Vừa rồi ngươi hung dữ như vậy như là muốn ăn thịt ta, huhu..." "Ta không ăn, không ăn không ăn, đừng khóc." Tiểu hồ ly hít hít cái mũi, nức nở nói:"Cũng không được ăn hài tử của ta." "Được, không ăn." Cửu Tiêu lau nước mắt tiểu hồ ly, lại hỏi lần nữa:"Rốt cuộc là hài tử của cẩu nam nào?" "Hắn không phải là cẩu nam, ngươi không được nói hắn như vậy." Tiểu hồ ly quật cường trả lời, nàng không cho phép người khác mắng thượng thần, dù sao thì nàng cũng yêu thầm thượng thần nhiều năm rồi, sự tồn tại của thượng thần luôn tốt đẹp trong lòng nàng. Cửu Tiêu đỡ trán, nữ nhân ngu xuẩn này, bị người ta khi dễ mà còn nói đỡ giúp nam nhân. Hắn nhẫn nại, áp xuống xúc động muốn chém vạn nhát đao lên cẩu nam nhân kia, nhẹ giọng hỏi:"Nam nhân kia là ai?" Tiểu hồ ly nhấp môi, lắc đầu, chết cũng không chịu nói cho hắn. Hiện tại thượng thần đã thành thân với thần nữ, nàng sẽ không quấy rầy thượng thần, cũng không hy vọng Cửu Tiêu tìm tới gây phiền toái cho thượng thần. Đứa bé này là của một mình nàng, không ai có thể cướp đi, chờ đủ ba tháng bị Cửu Tiêu phạt xong nàng sẽ rời khỏi nơi này, tìm một nơi an toàn sinh hạ hài tử. Nhìn tiểu hồ ly kiên quyết giữ gìn cẩu nam nhân kia như thế, ngay cả tên cũng không chịu nói ra, Cửu Tiêu thực sự tức giận nói:"Ngươi mau nói cho ta, rốt cuộc nam nhân kia có gì tốt? Đáng để ngươi vì hắn mà phải trả giá như vậy." "Hắn rất tuấn tú." Tiểu hồ ly nhớ tới khuôn mặt như ngọc của thượng thần, chậm rãi nói:"Sinh ra tiểu hài tử cũng sẽ đẹp." Sinh hài tử đẹp? Cửu Tiêu cho rằng mình nghe lầm, chỉ vì cái lý do vớ vẩn này? Đột nhiên hắn cúi đầu, đưa khuôn mặt điển trai của mình lại gần trước mắt tiểu hồ ly, chóp mũi hắn gần như dựa sát vào chóp mũi nàng, nhẹ giọng hỏi:"Ta nhìn khó coi lắm sao?" "Đẹp." Tiểu hồ ly chớp chớp đôi mắt ướt át, nhìn khuôn mặt thanh tú gần trong gang tấc, đường nét rõ ràng, mày kiếm mi cong, cũng rất đẹp. Sắc mặt Cửu Tiêu dịu đi, hắn cười cười nói:"Ta cho phép ngươi mang thai tiểu hài tử của ta." "Không cần." Tiểu hồ ly lắc đầu, cự tuyệt không chút do dự. "Vì sao?" Cửu Tiêu khó hiểu. "Bởi vì ngươi không đẹp bằng hắn, hài tử sinh ra nhất định cũng không đẹp được như hắn." "Ngươi có tin không ta sẽ..." Cửu Tiêu tức giận nghiến răng nghiến lợi, tiên nga này thật sự ngu đần hay là giả đần? Lại tới nữa lại tới nữa rồi, biểu cảm của điện hạ thật dọa người. Tiểu hồ ly lại vội vàng bổ thêm một câu:"Tính tình của hắn rất tốt, chưa bao giờ hung dữ với ta." "Ngươi..." Khuôn mặt đang tức giận của Cửu Tiêu dịu dàng xuống trong nháy mắt, nhưng mà biểu cảm đột nhiên thay đổi đột ngột nên có chút quái dị. Hắn mỉm cười nhìn tiểu hồ ly, khuôn mặt có chút cứng đờ ép cơn tức giận đang bùng lên trong lòng xuống. Ngón tay thon dài vươn ra nhéo lên mặt nàng, ngoài cười nhưng trong trong không cười nói:"Ngươi, thật, là, đáng, yêu!" Không biết vì sao, tiểu hồ ly cảm thấy câu khen này có chút quái quái khiến nàng không rét mà run. May mắn thay, tiếp theo Cửu Tiêu cũng không làm nàng khó xử. Cửu Tiêu vẫn luôn dò hỏi tiểu hồ ly tin tức về nam nhân kia nhưng tiểu hồ ly vẫn ngậm chặt miệng không muốn nói, cuối cùng hắn cũng chỉ hỏi ra được tiểu hồ ly tới từ cung bích tiên và nàng vẫn còn cất một chiếc váy tay rộng ở đó. Cửu Tiêu nghĩ hiện giờ bụng tiểu hồ ly càng lúc càng lớn, vì vậy không thể để nàng quay lại cung bích tiên tiếp tục làm tiên nga hầu hạ người khác. Với cái bụng to thế này, nếu không có người có uy tín, danh dự che chở nàng, sự việc nàng ở Thiên giới tư thông cùng người khác, mà bị thượng tiên cai quản luật lệ phát hiện thì nhất định sẽ bị phạt nặng, ném xuống đài đọa tiên. Thời gian ba tháng sắp đến, bụng tiểu hồ ly đã được hơn sáu tháng, Cửu Tiêu không còn sai bảo nàng làm việc nữa, hiện tại nàng ở Cung Lăng Tiêu thật tự do thoải mái. Hiện tại Cửu Tiêu để tiểu hồ ly ở lại Cung Lăng Tiêu và hắn cũng không có ý định để nàng rời đi sau khi kỳ hạn ba tháng kết thúc. Vậy nên hôm nay hắn chuẩn bị đến Cung Bích Tiên để gặp tiên quan quản sự, tiện đường lấy lại chiếc váy mà tiểu hồ ly vẫn luôn nhắc kia về. Tọa kỵ* đưa hắn và tiểu hồ ly đến trước cung bích tiên, Cửu Tiêu tìm cái đình để tiểu hồ ly ngồi đó chờ hắn, hắn giúp nàng đi lấy lại váy về. Hiện giờ bụng tiểu hồ ly đã trở nên tròn vo, nhìn qua là biết đó là một thai phụ, gương mặt nàng mũm mĩm, trắng nõn hơn vài phần, càng thêm vẻ yêu kiều đáng yêu. - Tọa kỵ: Thú cưỡi, nhưng không nhất thiết phải là ngựa. Đầy tớ trong Cung Bích Tiên đều biết nàng là tân sủng của Cửu điện hạ nên không dám chậm trễ bưng trà bánh ra phục vụ nàng. Tiểu hồ ly ăn bánh chờ Cửu Tiêu, ước chừng một lúc sau có tiếng bước chân truyền đến, một đôi giày đen, vạt áo xám trắng xuất hiện trước mắt nàng. Quần áo Cửu Tiêu mặc hôm nay đúng là màu xám trắng. Tiểu hồ ly vui vẻ vừa nhai bánh vừa ngẩng đầu lên hỏi:"Cửu điện hạ, ngài về rồi, có lấy được váy không?" Nhưng khi nhìn thấy rõ khuôn mặt người vừa tới kia, nàng kinh ngạc mở to hai mắt, chiếc bánh vừa cắn một miếng rơi bịch xuống đất vỡ thành năm bảy phần. Nàng ngập ngừng, rồi chậm rãi nói:"Thượng thần..."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]