Liễu lão nhân làm bộ làm tịch che mắt lại, vừa ồn ào lão nhân gia lớn tuổi không xem được cái này, vừa liếc mắt nhìn sang bên này. 
Che, nhưng hoàn toàn không che. 
Chính là xem náo nhiệt không chê lớn chuyện. 
Tống Nam Thời xem đến gân xanh trên đầu nhảy thình thịch. 
Lão già chết tiệt này. 
Nàng hít sâu một hơi, vừa nói với bản thân không thể nói chuyện với ông lão này, vừa mặt không đổi sắc thu nắm tay về. 
Vân Chỉ Phong cũng thuận thế thu tay về, chắp ở sau lưng. 
Cái tay kia trong khoảng thời gian ngắn trừ hơi đau đớn ra thì đã không còn cảm giác gì. 
- bị chấn động đến tê rần. 
Vân Chỉ Phong như suy tư gì đó. 
Sức lực này, Tống Nam Thời nói mình là Quẻ sư, thật sự thích hợp à? 
Lúc này, vẻ mặt Tống Nam Thời như thường gật gật đầu với Giang Tịch: “Đại sư huynh, trùng hợp quá.” 
Thái độ của nàng bình tĩnh, nhưng Giang Tịch hoàn toàn không chịu điệu bộ này. 
Hắn không nhìn Tống Nam Thời, một đôi mắt nhìn chằm chằm Vân Chỉ Phong, mặt lạnh tanh hỏi: “Vân Chỉ Phong, ngươi đang làm gì?” 
Lúc này, Vân Chỉ Phong còn đang suy tư về một đấm kia của Tống Nam Thời. 
Tuy rằng tu vi của hắn đã phế đi hơn nửa, nhưng hắn có thể kéo thân thể này tránh né toàn bộ Vân gia đuổi giết ba tháng còn bình yên vô sự, đủ để chứng minh thân thể hắn mạnh mẽ. 
Tống Nam Thời có thể bằng một quyền 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tru-toi-tat-ca-deu-la-vai-chinh/3605996/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.