Ngày hôm sau, Tống Nam Thời tỉnh lại, chậm rì rì ngồi dậy, nhìn lửa trại chỉ còn lại tro tàn mà ngây ra. 
Vân Chỉ Phong dùng lá cây to rộng ôm về một đống quả dại xanh đỏ xen kẽ, thấy thế, bước chân không khỏi hơi khựng lại. 
Tống Nam Thời uể oải chào hỏi: “Chào buổi sáng.” 
Nàng nhìn sắc trời, lại uể oải nói: “Không phải đã bảo nửa đêm về sáng để ta gác đêm à? Sao không đánh thức ta?” 
Vân Chỉ Phong không đáp, chỉ như không có việc gì đặt quả dại ở trước mặt Tống Nam Thời, hỏi: “Ngủ không ngon à?” 
Tống Nam Thời uể oải nói: “Mơ phải ác mộng.” 
Vân Chỉ Phong khựng lại rồi tỉnh bơ hỏi: “Ồ? Mơ thấy gì? Có thể dọa ngươi thành như vậy?” 
Tống Nam Thời ngẫm lại một chút, run bắn người, một lời khó nói hết: “Hình như mơ thấy hai yêu quái xấu, đầu sưng như heo.” 
Nàng dừng một chút, nhấn mạnh: “Cực kỳ xấu.” 
Liên tiếp nói hai lần xấu, vậy hẳn là khá xấu. 
Nàng ngẫm lại, còn nhíu mày, nghiêm túc nói: “Hai yêu quái xấu xí kia còn muốn cướp linh thạch của ta.” 
Vân Chỉ Phong nhìn nàng nhíu chặt mày, như không có việc gì đưa mắt sang chỗ khác. 
Hắn không chút để ý nghĩ xấu còn muốn cướp linh thạch, xem ra khá nghiêm trọng. 
Tầm mắt hắn cứ vậy lần lượt rơi lên mặt Tống Nam Thời, mỗi một lần đều rời đi nhanh như điện giật, bên tai nghe Tống Nam Thời miêu tả cảnh đáng sợ trong mơ, trong đầu lại không biết 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tru-toi-tat-ca-deu-la-vai-chinh/3605995/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.