“... Vậy cuối cùng con có chia linh thạch cho hắn không?” Sư lão đầu cầm trong tay một nắm dưa, hứng thú bừng bừng hỏi. 
Tống Nam Thời nhìn dáng vẻ xem kịch hay không hề che giấu kia của Sư lão đầu, cảm thấy chắc mình là kẻ cuồng chịu ngược rồi. 
Biết rõ ông lão này chắc chắn sẽ không bỏ qua bất kỳ một cơ hội xem kịch hay nào, nhưng vừa về tới Vô Lượng Tông, nàng vẫn ngoan ngoãn chạy tới cho ông ấy xem! 
Nàng lạnh mạt: “Cho rồi, 300.” 
Sư lão đầu bất ngờ: “Cho thật luôn hả? Theo tính cách của con, ta còn tưởng con không cho một đồng nào chứ? Chẳng lẽ con là loại người để ý mặt mũi như vậy sao?” 
Tống Nam Thời cười nhạo: “Mặt mũi làm sao quan trọng bằng linh thạch.” 
Sư lão đầu: “Vậy con…” 
Tống Nam Thời đơ mặt: “Bởi vì hắn biết cách mặc cả rồi.” 
Hơn nữa còn suy một ra ba, mặc cả ngược lại nàng. 
Sư lão đầu nhìn nàng bằng ánh mắt thương hại, trong giọng nói lại là sự vui sướng khi người gặp họa không hề che giấu: “Không sao, chúng ta coi như tiêu tiền mua một bài học đi hahaha!” 
Tống Nam Thời: “...” 
Hai canh giờ trước, những lời này vẫn là nàng nói cho vị đại thiếu gia kia nghe. 
Không nghĩ tới lại bị vả mặt nhanh như vậy. 
Mà lúc này Sư lão đầu đã nhịn không nổi nữa, cười ha ha nói: “Ta đã nói gì nào? Mệnh cách của con là không giữ được tiền! Con còn nhất định phải giãy giụa vài 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tru-toi-tat-ca-deu-la-vai-chinh/3605986/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.