Tống Nam Thời vừa nói xong, cả nửa đời trước Kỳ Lân Tử chưa từng thiếu tiền, không biết mặc cả là cái gì rơi vào sự im lặng vô biên. 
Thảm, quá thảm rồi. 
Thảm đến nỗi trái tim vốn lạnh như sắt của Tống Nam Thời giờ phút này cũng không kiềm được khẽ rung động. 
Nàng thở dài một hơi, thấm thía nói: “Không sao cả, coi như mất tiền học một bài học đi.” 
Vừa nói xong, Vân Chỉ Phong bỗng quay đầu nhìn nàng, trầm ngâm: “Phần lớn đồ đạc trên chợ ở trấn Tiên Duyên đều là giá ảo, mua đồ cần phải mặc cả?” 
Tống Nam Thời vừa nghĩ thầm đây rốt cuộc là đại thiếu gia không hiểu khói lửa nhân gian ở đâu tới, vừa gật đầu nói: “Đúng vậy, không chỉ có trấn Tiên Duyên, hầu hết chợ ở các nơi đều là như vậy.” 
Vân Chỉ Phong lạnh lùng gật đầu: “Vậy mặc cả nên mặc cả bao nhiêu?” 
Tống Nam Thời nghĩ một lát, rồi lấy một ví dụ. 
“Ví dụ, người bán lừa cho ngươi nói một con lừa 50 linh thạch.” 
Vân Chỉ Phong gật đầu. 
Tống Nam Thời: “Vậy ngươi hỏi người nọ 5 linh thạch có bán không.” 
Vân Chỉ Phong: “...” 
Hắn chầm chận trợn tròn mắt. 
Tống Nam Thời thấy mặt hắn tỏ vẻ ngươi nghĩ ta tin, phất phất tay nói: “Mặc cả ấy mà, đương nhiên là phải có qua có lại dần dần tăng lên chứ. Nếu ngươi không mặc cả một lần đến giá thấp nhất, làm sao cho người khác không gian để tăng giá được.” 
Vân Chỉ Phong như có điều suy 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tru-toi-tat-ca-deu-la-vai-chinh/3605985/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.