Giang Tịch và ông lão im lặng nhìn bóng lưng Tống Nam Thời.
Hồi lâu sau, ông lão mới quay đầu lại hỏi: “Quẻ sư của Vô Lượng Tông các ngươi…” Ông ấy hơi khựng lại, “...đều như vậy à?”
Giang Tịch: “...”
Hắn hừ lạnh một tiếng, xoay người rời đi.
Ông lão hưng phấn: “Ngươi nóng nảy, ngươi nóng nảy!”
Giang Tịch không để ý tới ông ấy.
Ông lão đi theo sau hắn, xoay một vòng rồi hỏi: “Sư tôn ngươi là Kiếm tu, ngươi cũng là Kiếm tu, tại sao tam sư muội của ngươi lại là một Đan sư?”
Giang Tịch sửa lại: “Quẻ sư.”
Ông lão biết nghe lời phải: “Được, Quẻ sư! Thế nên tại sao tam sư muội của ngươi không học kiếm?”
Giang Tịch không trả lời.
Ông lão hỏi cố thêm lần nữa hắn cũng không để ý tới.
Trong trí nhớ của hắn, “Tam sư muội” chỉ là một xưng hô, là một bóng dáng với cảm giác tồn tại yếu ớt.
Khoảng thời gian hắn có ấn tượng sâu sắc nhất về tam sư muội có lẽ là mười năm trước, khi tam sư muội đột nhiên ngừng học kiếm.
Hắn là đại sư huynh, thế nên đã đi tìm muội ấy hỏi một câu tại sao.
Cô gái nhỏ tùy tay đặt kiếm sang một bên, cầm tờ giấy màu vàng vẽ lung tung như trò trẻ con, được một lúc lại cầm sách y lên xem.
Nàng nói: “Không muốn, cho nên không học.”
Hắn nhíu mày: “Ở tuổi này của muội, muội biết rõ bản thân mình muốn làm gì sao?”
Cô gái nhỏ cười nhạt nhìn hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tru-toi-tat-ca-deu-la-vai-chinh/3605972/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.