Từ ngoài xe vào đến trong xe, bãi đỗ xe yên tĩnh không một bóng người, yêu khí nóng rực đốt cháy màn đêm.
Vệ Hoàn cả người mỏi mệt được Vân Vĩnh Trú kéo qua ôm vào lòng, cho cậu gối lên cánh tay mình, rồi hôn lên vầng trán thấm đẫm mồ hôi của cậu.
Vệ Hoàn nâng cằm, chẳng buồn mở mắt, "Hôn."
Vân Vĩnh Trú nghe lời hôn cậu, hôn rất dịu dàng và thong thả. Vệ Hoàn chỉ cảm thấy linh hồn hai người nhờ nụ hôn mà bện thành nút thắt, quấn quýt bên nhau.
"Lần sau không được thế nữa đâu." Vệ Hoàn nhìn thẳng vào mắt hắn, "Nhá?"
Câu hỏi mang theo âm điệu trẻ con này của cậu khiến đáy lòng Vân Vĩnh Trú mềm mại, chỉ biết đồng ý, "Được."
"Anh đồng ý thì nhanh lắm, đến lúc đó lại chẳng thèm bận tâm, còn em phải làm sao bây giờ."
Chẳng rõ câu "còn em phải làm sao bây giờ" này chọt trúng điểm nào của Vân Vĩnh Trú, mà trái tim hắn như bị đệm thịt đầy đặn của bé mèo ấn lõm vào một góc nhỏ, êm ái cực kỳ.
Vệ Hoàn phát hiện mỗi lần bản thân bắt đầu nói rồi thì sẽ nói không ngừng, "Có phải anh có đam mê hy sinh nồng nhiệt không vậy. Rõ ràng anh mới là người không muốn tham gia quân Chính phủ nhất nhưng cuối cùng anh lại vào đó mà không thèm báo trước tiếng nào, cũng không chịu liên lạc với em. Anh ngang tàng ghê nhỉ."
"Nếu anh nói ra, em sẽ không đồng ý." Nhắc đến vấn đề này, Vân Vĩnh Trú cũng chẳng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tru-toi-ra-tat-ca-deu-khong-phai-con-nguoi/3557880/chuong-95.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.