Bên tai như có đóa hoa bồ công anh rơi xuống, ngứa quá.
Trái tim đập rộn rã, thậm chí cậu còn lo rằng nhịp tim quá mức mãnh liệt của mình sẽ bị hắn nghe thấy.
Anh Vĩnh Trú. Xưng hô này cũng quá...
"Không gọi." Vệ Hoàn cắn lên đầu ngón tay Vân Vĩnh Trú, giống hệt bé cún con thời kỳ mọc răng.
"Chỉ một tiếng thôi." Vân Vĩnh Trú bóp gáy cậu, bóp đến mức cậu rụt cả cổ. Giọng nói của hắn dịu dàng vô cùng, hướng dẫn từng bước, "Cậu ngoan một chút, tôi sẽ bớt bắt nạt cậu."
"Tiểu Cửu Phượng tôi đây từ lúc sinh ra đến giờ chưa từng ngoan ngoãn." Biểu cảm kiêu ngạo của Vệ Hoàn thật sự giống mười năm trước như đúc, "Muốn bắt nạt sao thì bắt, dù sao tôi tuyệt – đối – sẽ không gọi cậu là anh đâu nhé Tiểu – Kim – Ô."
"Cậu sẽ." Vân Vĩnh Trú cũng không tiếp tục bám rịt lấy nữa, lời nói rất chắc chắn.
"Hứ." Vệ Hoàn ra vẻ khinh thường nhưng vành tai lại bắt đầu nóng lên, muốn đẩy Vân Vĩnh Trú ra, lại bị hắn ôm chặt hơn, giống như đang ôm gấu bông vậy, "Tôi thở không nổi, cậu mau buông lỏng tí đi."
Tuy rằng chỉ là nói đùa thôi nhưng Vân Vĩnh Trú vẫn buông lỏng cánh tay. Vừa rồi chỉ lo trêu chọc cậu chứ không nhìn kỹ, đến lúc này Vân Vĩnh Trú mới phát hiện ra trên cổ cậu đeo sừng Chiết Đan. Hắn giơ tay nắm lấy, quan sát cẩn thận, sau đó ngẩng đầu hỏi, "Đây chẳng phải là cái mà cậu mang hồi trước à?"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tru-toi-ra-tat-ca-deu-khong-phai-con-nguoi/3557869/chuong-83.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.