Từ lần Vân Vĩnh Trú ghen hôm trước, tâm tình Vệ Hoàn tốt vô cùng. Cậu luôn là kiểu người nói gì liền làm nấy, thế nên vào ngày hôm sau, cậu lại mượn Ngọc Tảo Kính để đổi giường khác.
"Mấy ngày nay cậu đang làm trò gì đấy? Hiện tại nghề tay trái là kinh doanh công ty chuyển nhà à?" Thanh Hòa đứng bên cạnh cà khịa.
Vệ Hoàn lấy chiếc giường lớn cho khách kia ra, làm mặt đất chấn động đến độ bụi bay đầy, "Chẳng phải ngài chê giường của tôi nhỏ sao? Thăng cấp miễn phí, giao hàng tận nơi. Nhìn thái độ phục vụ này của tôi xem, quả thật là thiên sứ giữa nhân gian."
Thanh Hòa nhớ lại sắc mặt của Vân Vĩnh Trú hôm qua, trong lòng cũng hiểu được sơ sơ sao lại thành ra thế này, "Hứ, chẳng phải là do sợ chồng cậu tức giận à?"
"Có mà chồng cậu!"
Thanh Hòa nhún vai, "Được đó, bề ngoài Vân Vĩnh Trú đẹp trai như vậy, tôi không ngại nhận đâu."
"Cút! Cậu cứ ôm cái giấc mơ hão huyền đó đi, ảo chết cậu luôn đi." Vệ Hoàn phủi tay, "Chanh tinh."
Thanh Hòa nằm phịch xuống giường, "Úi chà, nhìn cái vẻ keo kiệt này của cậu đi, làm như thể có người thèm giành với cậu ý."
Người muốn giành với tôi nhiều lắm đó. Vệ Hoàn thầm nghĩ, danh tiếng của Vân Vĩnh Trú năm xưa đã cực kỳ cao rồi. Hồi ấy cùng lắm thì chỉ có sinh viên theo đuổi thôi, giờ thì hay rồi, từ giáo viên đến sinh viên, không chừa một ai.
"Không lảm nhảm với cậu nữa, tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tru-toi-ra-tat-ca-deu-khong-phai-con-nguoi/3557868/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.