Điều đầu tiên Vân Vĩnh Trú nhìn thấy khi xông vào ảo cảnh Vô Khải là ám vu cơ Sa Hoa.
Dường như cô vẫn giống hệt bảy năm trước, nhưng cũng có điểm gì đó khác biệt.
"Anh đến muộn rồi."
Những lời này tựa như một kích chí mạng, khiến trái tim đang cố gắng bình ổn của Vân Vĩnh Trú lập tức loạn nhịp.
Sa Hoa kéo làn váy của mình, chậm rãi bước từng bước xuống bậc thang mà cành hoa bện thành. Đôi mắt trắng dã kia hướng về phía yêu khí Kim Ô, khóe môi cong lên thành nụ cười, "Anh biết không, vừa nãy suýt chút nữa thôi tôi đã nhận nhầm cậu ta là anh đấy."
Vân Vĩnh Trú siết chặt nắm tay, kìm nén cơn giận, hỏi, "Cậu ấy đâu?"
"Kim Ô đại nhân nhà chúng ta đổi tính thật rồi, đã không còn trực tiếp dùng kiếm ánh sáng uy hiếp tôi như bảy năm trước nữa." Sa Hoa duỗi tay khảy một bên mạn che mặt của mình, "Quan tâm cậu ta đến vậy à."
Ngọn lửa trên thái dương Vân Vĩnh Trú càng thêm đỏ rực, tựa như đang ngày càng lan rộng theo huyết mạch của hắn.
"Đừng lo lắng. Cậu ta cũng giống anh ngày trước, đang ở trong yểm cảnh trải qua cuộc sống mà cậu ta mong muốn nhất." Giọng nói của Sa Hoa nghe thật xa xôi, pha lẫn ý trêu ngươi, "Chẳng phải hồi xưa anh cũng thế à? Giấc mơ đó cũng đâu phải do tôi tạo ra, là mấy người tự mình chọn đấy chứ."
Vân Vĩnh Trú cảm thấy sống lưng lạnh lẽo.
Hắn biết rõ cái yểm cảnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tru-toi-ra-tat-ca-deu-khong-phai-con-nguoi/3557853/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.