“Thầy có muốn uống không?”
Vân Vĩnh Trú bỗng hoàn hồn, nét mặt có hơi kinh ngạc.
Thế mà hắn lại nhớ tới nụ hôn xấu hổ kia ngay trước mặt người này.
Vệ Hoàn nhấc ly rượu lên, phát hiện ánh mắt của hắn có chút kỳ lạ. Cục lông nhỏ lén lút chui ra khỏi cổ áo cậu muốn nhìn Vân Vĩnh Trú nhưng lại bị Vệ Hoàn nhét ngược vào trong. Cậu đặt ly rượu trong tay mình xuống, cười nói, “Em đùa tí thôi, thầy đừng xem là thật.”
Đúng thế.
Quả thật không nên tưởng nó là thật, hắn hiểu rõ điều này hơn bất cứ ai.
Nhưng hắn vẫn không nhịn được ghi tạc đoạn hồi ức này vào lòng, giấu kín suốt bảy năm trời.
Cái kẻ điên loạn sau khi hôn xong liền ngã vào lòng hắn mà ngủ thiếp kia là vì bị rượu tướt đoạt đi lý trí, chỉ để lại những xúc động không rõ nguyên do. Tất cả những chuyện đó, hắn đều biết.
Vốn dĩ hắn phải lôi Vệ Hoàn về Sơn Hải, tốt nhất là nên ném thẳng đến trước mặt tổng huấn luyện viên của Phù Dao để ông nhìn cho rõ đứa học trò mà ông dạy dỗ rốt cuộc đã làm chuyện hoang đường gì. Sau đó lại báo cáo lên Học viện để từ đây về sau không bao giờ bị phân đến cùng một tiểu đội Chuẩn bị chiến đấu với cậu nữa.
Đó là lựa chọn tốt nhất.
Nhưng rồi hắn bỗng nghe thấy Vệ Hoàn liên tục gọi tên cha mẹ trong giấc mơ, nhìn thấy dòng lệ trào dâng khỏi khóe mắt cậu, đọng từng giọt lạnh lẽo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tru-toi-ra-tat-ca-deu-khong-phai-con-nguoi/2505624/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.