Như một chiếc lò xo, vào khoảnh khắc nhìn thấy Vân Vĩnh Trú, Vệ Hoàn đột ngột bật ra xa. Tuy đầu óc trống rỗng nhưng thân thể lại quay đầu bỏ chạy theo bản năng, đã thành phản xạ có điều kiện luôn rồi.
“Ê, A Hằng…”
Vệ Hoàn cắm mặt chạy không dám quay đầu lại, “Lần này cưng cứ ghi nợ trước đi, lần sau anh đây lại mời cưng…”
Người còn chưa kịp bước ra khỏi tán ô che nắng, cổ tay đã bị siết chặt. Vệ Hoàn lập tức cúi đầu, trong nháy mắt nhìn đến sợi quang tác kia lòng cậu thật sự rất hối hận, cực kỳ hối hận.
Bị bắt ngay tại trận rồi thì còn gì để biện minh nữa, cậu chỉ có thể lúng túng xoay người lại, tươi cười nhìn Kim Ô và Tất phương cùng nhau đi đến, “Chào huấn luyện viên, các huấn luyện viên vất vả rồi. Đã lâu không gặp, đã lâu không gặp.”
Vừa bắt gặp ánh mắt của Dương Thăng thì đối phương nhanh chóng quay ngoắt sang chỗ khác, ra vẻ không quá muốn để ý tới cậu. Vệ Hoàn cũng cảm thấy mất tự nhiên, sau lần ngả bài hôm trước cậu vẫn chưa kịp nói chuyện tử tế với Dương Thăng. Ai có thể ngờ lúc chạm mặt sẽ xảy ra tình huống như thế này chứ.
Trái lại, Vân Vĩnh Trú vẫn luôn nhìn cậu chăm chú, trong đôi mắt lạnh lùng của hắn hiện lên tia sát khí, thoạt trông không dễ chọc cho lắm.
Ủa alo, tôi cũng đâu có làm mấy chuyện cậu không cho phép làm đâu. Đầu tiên, tôi không hề rời khỏi trường học, thứ hai tôi không đến Thượng Thiện. Rồi tôi đã làm cái quần gì chưa?
Vệ Hoàn cũng nhìn lại hắn, dùng ngón tay chỉ chỉ quang tác đang quấn lấy cổ tay mình. Dùng khẩu hình ra hiệu cho hắn giữa bầu không khí lúng túng— nới lỏng xíu đi thầy.
Tiếc là đối phương hoàn toàn từ chối.
Dương Thăng kéo ghế dựa bên cạnh Cảnh Vân ra rồi ngồi xuống khiến Cảnh Vân sợ tới mức duỗi tay túm lấy hai bên ghế dựa rồi loạt soạt dịch qua một bên.
“Em sợ tôi đến vậy à?” Ánh mắt Dương Thăng đảo qua người Vệ Hoàn rồi vòng ngược về, “Còn thằng nhóc này trói em vào ghế thế mà em vẫn cười vui vẻ với cậu ta được.”
Cảnh Vân và Vệ Hoàn liếc nhìn nhau, hai người vô cùng ăn ý lắc đầu, “Không hề, không hề, không hề…”
Một trận gió màu tím chẳng biết bay đến từ đâu, cứ thế đẩy ghế của Cảnh Vân dịch từ trái sang phải, quay về bên cạnh Dương Thăng.
Dương Thăng mở miệng, lời thì nói với Cảnh Vân nhưng đôi mắt lại nhìn Vệ Hoàn chằm chằm, “Là do bạn học ở Phù Dao không thân thiện hay do huấn luyện viên của Phù Dao không đủ xuất sắc khiến em suốt ngày chạy đi lêu lổng với sinh viên Viêm Toại vậy?”
Ê tính tao nóng như kem nha mày. Vệ Hoàn thiếu điều xắn tay áo nhưng tay vẫn còn bị quang tác quấn chặt có muốn giơ lên cũng không giơ nổi.
Năm đó ai còn không phải là người của Phù Dao? Ghê gớm lắm à.
Chẳng đợi cậu ra tay, Vân Vĩnh Trú đột ngột chen ngang vào trận chiến đầy kích thích kia. Hắn lạnh lùng nói, “Viêm Toại thì sao?”
Dựa người vào phần thân bên dưới tán dù, hắn cúi đầu nhìn Dương Thăng đầy khinh thường, “Không thể so sánh với Phù Dao nhà bọn mày à?”
Ừ…
“…Có hơi hơi…” Vệ Hoàn nhỏ giọng thì thào, bỗng cảm giác cổ tay bị siết chặt, cậu nhanh chóng sửa lời, “Hôm nay có hơi nóng, Cảnh Vân nhở.”
Rơi vào giữa bãi chiến trường(*),Cảnh Vân không biết phải tự xử lý ra sao đành liên tục gật đầu, “Đúng đúng đúng.”
(*)
Từ từ nha, sao bầu không khí nó kỳ cục quá dzị?
Con ngươi của Vệ Hoàn đảo tới đảo lui giữa Dương Thăng và Vân Vĩnh Trú, cứ có cảm giác hình như giữa hai người bọn họ đã xảy ra chuyện gì đó. Hồi trước nào có như này đâu, mắc gì giờ tự nhiên bắt đầu đá xéo nhau vậy.
“Chính sinh viên Viêm Toại nhà bọn mày còn bảo không bằng Phù Dao kia kìa.” Dương Thăng thờ ơ liếc nhìn Vân Vĩnh Trú, “Mày còn lời nào để nói.”
Vân Vĩnh Trú chẳng nói lời nào. Kể cũng lạ, mỗi lần Vân Vĩnh Trú nổi giận Vệ Hoàn luôn là người đầu tiên cảm nhận được vậy nên cậu vội vàng tiến lên bày tỏ tấm lòng chân thành, “Ai bảo thế, em không có, không phải em.”
Cậu dịch chân sang bên cạnh Vân Vĩnh Trú, “Viêm Toại của chúng tôi cực kỳ tốt, huấn luyện viên Viêm Toại đẹp trai nhất Sơn Hải.”
Cảm giác quang tác trên cổ tay đã được cởi bỏ, Vệ Hoàn cúi đầu nhìn, quả nhiên không còn nữa. Cậu không nhịn được thầm khen mình một trăm lần trong lòng. Sao trên đời này lại có người phán đoán tình hình chuẩn như mình chứ?
“Thế à?” Trong lòng bàn tay Dương Thăng nổi lên một quả phong đoàn màu tím nho nhỏ. Lúc nắm tay lại thì biến mất, xòe tay ra lại xuất hiện. “Vậy mới nói Viêm Toại tốt đến nhường ấy mà sao người nào đó cứ muốn đến Phù Dao ý nhỉ?”
Vệ Hoàn giật mình, lập tức phản bác, “Ai, ai muốn tới Phù Dao chứ.”
Khóe môi Dương Thăng cong lên, “Tôi nói ai thì trong lòng người đó tự biết.”
Liếc sang bên cạnh thì thấy Cảnh Vân giương mắt trông mong nhìn phong đoàn trong tay mình, nom khá đáng thương. Vì thế tùy tiện phất tay, quả phong đoàn nho nhỏ từ từ lăn tới trước mặt Cảnh Vân. Biểu cảm của Cảnh Vân trở nên phấn khởi hệt như bé thỏ tìm được cà rốt. Cậu cẩn thận nâng lấy quả phong đoàn, nở nụ cười cực kỳ sung sướng.
“Trong đầu người nào đó nghĩ gì chẳng lẽ còn cần tôi diễn đạt ra hộ à?”
Đệt, thằng nhóc Dương Thăng này thật là…
Đừng mà, đừng có nói trước mặt Vân Vĩnh Trú như thế chứ. Nói ra là cậu tiêu đời luôn mất.
Vệ Hoàn còn đang sầu thúi ruột thì nghe thấy Vân Vĩnh Trú nói trước, giọng nói lạnh lùng, “Mày lắm lời quá.”
Dương Thăng cười lạnh một tiếng, “Có tật giật mình.”
Dương Thăng thiếu điều đập bàn, “Mượn gió bẻ măng!”
Chốt tồ mát te…
Hai cha nội này đang chơi trò đấu thành ngữ hay gì vậy.
Vệ Hoàn còn tưởng rằng mình mới là tâm điểm của bãi chiến trường, nào ngờ hai người bọn họ đã tự cấu xé nhau trước rồi. Đếch ổn cho lắm, cứ tiếp tục thế này thì thể nào bọn họ cũng lao vào đánh nhau ngay tại chỗ.
Nhớ tới tên Trừ yêu sư mà ban nãy Cảnh Vân dùng Tá Đồng cho mình xem và cả vụ việc cậu phải giấu giếm thân phận thật sự, Vệ Hoàn cảm thấy mình cần phải tìm Dương Thăng nói chuyện riêng một hồi.
Thừa dịp quang tác đã được cởi bỏ, cậu chạy đến bên cạnh Dương Thăng rồi túm lấy cánh tay anh, “Huấn luyện viên Dương à, em có chuyện muốn nói riêng với thầy. Phiền thầy ra đây với em lát.”
Dương Thăng lườm cậu, “Cậu bảo tôi đi thì tôi phải đi? Cậu nghĩ cậu là ai?”
“Huấn luyện viên Dương chừa mặt mũi cho em với.” Vệ Hoàn ngoài người nhưng trong không cười, cậu nhìn anh chằm chằm, nhỏ giọng đe dọa, “Đừng ép tao, tao cảm thấy Cảnh Vân chắc là rất thích nghe kể về lịch sử đen của mày đấy.”
Dương Thăng: …
Coi như mày giỏi.
Vệ Hoàn kiên quyết kéo anh đi làm quả phong đoàn nhỏ trong tay Cảnh Vân cũng trượt ra thông qua kẽ tay cậu nhóc, chạy theo Dương Thăng. Cảnh Vân nôn nóng đến độ kêu ấy ấy ấy.
Dương Thăng phẩy tay về phía sau, phong đoàn màu tím ngoan ngoãn quay về lòng bàn tay Cảnh Vân. Vân Vĩnh Trú ngồi xuống vị trí đối diện Cảnh Vân, là chỗ ngồi của Vệ Hoàn khi nãy.
Vệ Hoàn cảm thấy hơi là lạ, cậu kéo Dương Thăng đi như thế mà Vân Vĩnh Trú lại không ngăn cản cậu. Có điều thấy lạ thì cứ thấy lạ thôi, chính sự quan trọng hơn.
Dòng người tấp nập, Vệ Hoàn kéo Dương Thăng đi thẳng một đường tới bên hồ Lạc Diễm trước Học viện Viêm Toại.
Dương Thăng nhìn cậu cúi đầu một hồi lâu cũng không nói nổi câu nào. Anh xòe tay ra, ngưng tụ một quả cầu kết giới màu tím, chỉ trong thoáng chốc hai người được bao vây trong một kết giới màu tím nhạt.
Người bên ngoài không thể nhìn thấy bọn họ cũng chẳng thể nghe được bất cứ thanh âm nào.
Dương Thăng đi thẳng vào vấn đề, “Mày gạt tao thôi còn chưa đủ à, mày còn muốn lừa bao nhiêu người? Vân Vĩnh Trú? Tô Bất Dự? Ai nữa?”
Vệ Hoàn liếm môi, cúi đầu rầu rĩ nói, “Tao chỉ không muốn liên lụy đến mọi người mà thôi.” Cậu thở dài, “Mấy đứa bay không biết thật ra chuyện tao sống lại cực kỳ phức tạp. Tao vừa mở mắt đã bị người khác đuổi giết. Tao chết bảy năm rồi có biết cái gì đâu, chạy thẳng đến Sơn Hải mà chẳng hề rõ ràng thứ gì hết. Trước đó còn phát sinh rất nhiều chuyện, vất vả mãi mới có thể sống.”
Khi cậu nói dứt câu cuối, Dương Thăng nghiêng đầu nhìn qua một quả cầu lửa trên mặt hồ.
Không biết phải giải thích như thế nào cho phải, Vệ Hoàn nghĩ ngợi một hồi, “Bây giờ tao vẫn chưa tìm được manh mối nhưng càng điều tra tao càng phát hiện vũng nước này rất sâu. Chỉ cần mày kéo được một manh mối nhỏ là có thể lôi theo rất nhiều bí mật khác.”
Dương Thăng hỏi, “Mày vừa tỉnh dậy thì đã ở trong thân thể nhân loại này rồi?”
“Đúng vậy. Hồi đợt còn ở phòng bệnh chẳng phải mày bảo đang điều tra thân phận của nhân loại này à, thế có tra ra được cái gì không?”
Dương Thăng lắc đầu, “Thân phận của người này rất khó tra, tao thử rất nhiều phương pháp khác nhau nhưng vẫn không tìm được. Tao có cảm giác có người cố ý xóa bỏ dấu vết về cậu ta.” Anh nhìn về phía Vệ Hoàn, “Nói không chừng là để cấy yêu hồn của mày vô mới phải làm thế.”
Tâm trí Vệ Hoàn hỗn loạn, dứt khoát ngồi xổm trên đất, vùi đầu xuống, “Nói trắng ra là mặc dù tao sống lại rồi nhưng tao cảm thấy ký ức của tao bị thiếu hụt.”
Dương Thăng khoanh hai tay trước ngực, “Ý mày là sao? Mày quên hết chuyện hồi xưa rồi à?”
Vệ Hoàn lắc đầu, giọng nói ồm ồm vì vùi đầu vào gối truyền ra, “Không có, tao vẫn nhớ được chuyện giữa tụi mình.”
“Tao không biết. Tao… cứ cảm thấy có nhiều việc rất quen thuộc nhưng tao cố nhớ mãi vẫn không ra.”
Nhất là chuyện với…
Vệ Hoàn không nói ra bởi vì cậu chợt nghĩ tới một ví dụ càng chính xác hơn, “Ký ức về trận chiến tranh 7 năm trước của tao rất mơ hồ.”
“Trong đầu tao những hình ảnh trước khi chết đều là đoạn ngắn rời rạc. Tao chỉ nhớ rõ rằng mình bị quân đội loài người bao vây tấn công, đến cả đôi cánh cũng bị bắn nát. Toàn bộ vũ khí mà bọn chúng sử dụng đều là loại chuyên dùng riêng cho yêu quái, khác hẳn so với vũ khí mà chúng ta từng gặp trước đó.”
Vẻ mặt Dương Thăng cứng lại, “Đúng thế, vũ khí mà cả mày lẫn cha tao gặp phải đều là loại vũ khí tân tiến nhất do nhân loại phát minh ra vào thời điểm ấy. Có điều sau đó quân đội Yêu Vực vẫn thắng nhờ số lượng. Vũ khí của bọn chúng không thể gây sát thương trong phạm vi lớn nên đến cuối cùng phải nhận lấy thất bại thảm hại. Tiếp đó Phái Con rối lên nắm quyền thì làm gì còn ai dám phát động chiến tranh nữa.”
Nghe đến đây Vệ Hoàn chợt cảm thấy kỳ lạ.
Cậu chết thì cũng chết rồi mắc gì phải gán tội danh phản bội theo địch lên lưng cậu sau khi chết… Rốt cuộc ai mới là người được lợi lớn nhất.
“Sau khi Phái Con rối cầm quyền thì ký kết Hiệp ước Hòa bình, bên trong đó có lệnh cấm bọn chúng phát minh vũ khí kiểu mới ở Phàm Châu.” Dương Thăng cười lạnh nói, “Giờ thì tao biết rồi, bọn chúng chuyển tất cả vật liệu đến Khu Tối.”
“Đúng thế, tao vốn chạy thoát khỏi căn cứ của viện nghiên cứu ở Khu Tối đấy.” Vệ Hoàn ngẫm nghĩ, “Tao nhớ rõ hôm đó nhưng tao căn bản chẳng hề nhớ rằng tao đã giao huy hiệu chiến đấu, tao cũng không hề nhớ mình bị giam giữ. Cái tên trong video kia không phải là tao.” Cậu nói xong thì bỗng thấy hơi không chắc chắn cho lắm, “Tao cũng không biết đó có phải tao hay không…”
Dương Thăng rơi vào sự trầm mặc. Ngày trước anh từng nghiên cứu cái video kia, quả thật không hề có dấu vết của việc chỉnh sửa hậu kỳ nhưng nó chắc chắn có vấn đề. Anh vẫn luôn thầm mặc định trong lòng rằng bọn chúng giết chết Vệ Hoàn rồi cướp huy hiệu chiến đấu, sau đó tạo ra video giả.
Chẳng qua chỉ có anh tin chứ người khác nào thèm tin.
Thế giới ngày nay, mọi người chỉ muốn tin những gì mà họ muốn tin.
Chẳng ai thấy hứng thú với chính nghĩa và lòng lương thiện. Mọi người chỉ thích xem anh hùng bị phế truất, thích thiên tài ngã xuống, thích những âm mưu và plot twist, thích người khí phách bẻ đi một thân kiên cường, thích nhìn vật trong trắng bị vấy bẩn.
Như thế mới kích thích, mới đáp ứng được tâm lý của khán giả.
Vệ Hoàn ngẩng đầu lên, giọng điệu nặng nề, “Tao là vật thí nghiệm thành công duy nhất vẫn còn sống sót của bọn chúng, vậy nên hiện tai tao không thể nào biết được có bao nhiêu người đứng trong tối theo dõi tao. Trước khi sự thật trồi lên khỏi mặt nước, tao không thể dễ dàng để lộ thân phận của mình được, việc này rất nguy hiểm.”
Nói đoạn cậu ngửa đầu nhìn qua bên cạnh Dương Thăng, “Hơn nữa việc này càng ít người biết càng tốt. Bất kể bàn tay gây tội ác sau màn là ai, họ đều sẽ bất chấp mọi thủ đoạn chỉ để che giấu sự thật. Tao không hy vọng có quá nhiều người bị cuốn vào đó, bởi vì tao mà rước họa vào thân.”
“Vì thế tao hy vọng mày có thể giữ bí mật về thân phận của tao.”
Hiếm khi cậu nghiêm túc đến vậy và Dương Thăng lại hiểu rõ điều này nhất.
Khói lửa trên hồ Lạc Diễm khẽ quay cuồng rồi biến mất vào trong hồ nước ánh sắc cam, hết thảy đều trở nên yên ắng.
Dương Thăng hít sâu một hơi, “Từ nhỏ đến lớn tai họa mày gây ra ít lắm à?”
Mấy lời này vừa được nói ra, chóp mũi Vệ Hoàn bỗng chẳng kịp đề phòng mà trở nên cay cay.
Đôi mắt cậu hơi đảo qua người anh rồi lại cụp xuống, “Lần này tao không nói đùa đâu.”
Hít sâu vào rồi thở nhẹ ra. Vệ Hoàn vỗ lên mặt mình mấy cái, xốc lại tinh thần rồi nói tiếp, “À phải rồi, mày có từng gặp qua một tên nhân loại có đôi mắt màu lục chưa, chân phải của cậu ta là chân kim loại á, vũ khí là một thanh Katana. Hồi trước Cảnh Vân từng đụng trúng cậu ta trong Khu Tối, mấy ngày trước tao cũng gặp phải. Nghe bảo là hậu nhân của trừ yêu sư…”
“Không phải. Trên người cậu ta không có linh khí.” Dương Thăng trực tiếp phủ nhận, anh hơi ngừng rồi nói tiếp, “Tao từng điều tra cậu ta. Người này hành động xuất quỷ nhập thần, mở một quán rượu trong Khu Tối nhưng căn bản không hề khai trương. Cậu ta sống chung với một người đàn ông trung niên, người nọ là tên sâu rượu. Hình như tao chưa từng thấy ông ta tỉnh táo lần nào.”
Mấy lời này đều trùng với những gì Vệ Hoàn nhìn thấy lần trước, “Có điều hai năm trước nam sinh này suýt chút nữa đã ngộ thương Cảnh Vân, rõ ràng cậu ta muốn bảo vệ nhân loại. Nếu không phải trừ yêu sư thì cần gì phải làm thế.”
“Ừ đó. Cũng sau vụ đấy tao mới điều tra cậu ta. Cậu ta thường xuyên tuần tra quanh Khu Tối vào buổi tối nhưng chỉ giết yêu quái, còn nếu kẻ gây ra tội ác là con người thì lại làm như không thấy mà rời khỏi.”
Dương Thăng theo dõi người nọ rất nhiều lần.
Ở Khu Tối thường hay xuất hiện vài con yêu quái tạp chủng thích ăn nhân loại hoặc trực tiếp nhập ma. Lúc sinh viên Sơn Hải làm nhiệm vụ chưa chắc có thể tiêu diệt hết được, sẽ có vài con cá lọt lưới. Dương Thăng phát hiện ra mấy con cá lọt lưới ấy đều bị thiếu niên đồ đen này giết sạch.
Thủ pháp giết yêu quái của gã dứt khoát và linh hoạt, không giống với người bình thường chưa từng được huấn luyện qua chút nào. Thứ lợi hại nhất là thanh đao kia, thoạt nhìn nó rất cũ kỹ, không phải là sản phẩm của khoa học kỹ thuật nhưng lại có thể hạn chế khả năng tự hồi phục của yêu quái. Trước giờ gã đều luôn trực tiếp chặt mục tiêu thành từng mảnh, chẳng buồn giữ lại thể xác hoàn chỉnh.
“Tao nghi ngờ thanh đao trong tay cậu ta có vấn đề. Nhưng ngày trước trừ yêu sư kia ẩn núp quá kỹ, sau đó lại có lời đồn rằng gã chết rồi, bây giờ muốn tìm ra dấu vết của gã rất khó, càng không thể điều tra được gã đã để lại những gì.”
Vệ Hoàn nâng mắt, “Ý mày là vũ khí trong tay cậu ta có thể là vũ khí của trừ yêu sư?”
“Tao chỉ nghi ngờ có căn cứ thôi.” Dương Thăng nói tiếp, “Hành tung của người kia vô cùng kỳ lạ. Có lẽ cậu ta từng phát hiện ra tao bám theo rất nhiều lần rồi nhưng lần nào cũng chỉ lặng lẽ cắt đuôi tao chứ không giao chiến.”
Vệ Hoàn suy đoán, “Có khi do cậu ta nhìn ra được mày là đại yêu quái nên không dám giao chiến với mày đấy. Mày có giấu yêu khí lúc ở trước mặt cậu ta không?”
Dương Thăng lắc đầu, “Không, chẳng liên quan gì tới yêu khí đâu. Tuy rằng lúc giết yêu quái cậu ta tàn nhẫn vô tình nhưng nếu ngẫm lại thì mấy con bị cậu ta giết đều là loại yêu quái hung hãn tàn bạo chuyên làm xằng làm bậy. Tao đoán mục đích của cậu ta có lẽ rất đơn giản, lần trước suýt chút nữa đã ngộ thương Cảnh Vân chắc cũng do cậu ta thật sự nghĩ rằng em ấy gây hại cho con người.”
Muốn làm anh hùng? Vệ Hoàn cười cười, thế giới loạn lạc đến vậy có một số việc quả thật chỉ có thể dùng phương pháp bình thường, lỗ mãng.
“Mày hỏi về cậu ta làm gì?” Dương Thăng hỏi.
“Ờm thì…” Vệ Hoàn hơi do dự, cuối cùng vẫn giải thích, “Bảy năm trước, trên chiến trường ở hẻm núi biên cảnh, tao từng cứu một đứa trẻ loài người. Lúc mới nhìn tao cứ tưởng thằng bé là yêu quái, sau đó phát hiện thằng bé không phải nhưng tao vẫn cứu.” Nói đoạn cậu cười rộ lên, “Nào ngờ sau bảy năm trưởng thành lại trở thành trừ yêu sư.”
Quả nhiên sau khi nghe xong Dương Thăng bật cười chế nhạo.
Anh từng nói với Vệ Hoàn rất nhiều lần, khuyết điểm lớn nhất trên người cậu là dễ mềm lòng nhưng nói kiểu gì Vệ Hoàn cũng không thay đổi được.
“Tao đang suy nghĩ có thể bắt đầu từ chỗ cậu ta để truy tìm manh mối không.”
Bầu không khí trở nên yên ắng, Dương Thăng đút tay vào túi quần đồng phục, đá bay hòn đá trên mặt đất. Hòn đá bị đá vào hồ nước, rơi xuống tõm xuống dưới làm mặt hồ nổi lên ngọn lửa cháy tanh tách.
“Hôm đó vẫn chưa bị dao của tao đâm chết thì coi như thằng nhóc nhà mày may mắn.”
Nghe anh nói vậy, Vệ Hoàn sờ lên ngực, khi mở miệng mang theo dáng vẻ giận dỗi của một đứa trẻ, “Tao khỏe vãi luôn, mạnh như rồng như hổ, ăn được ngủ ngon.”
Cậu còn cố tình vỗ vỗ lên ngực mình.
Trên mặt Dương Thăng thoáng hiện lên nét kinh ngạc, “Mày hồi phục nhanh thế á?”
“Chứ sao nữa.” Vệ Hoàn lẩm bẩm mấy lời, “Hồi đầu tao còn tưởng là nhờ huyết khế nhưng sau lại cảm thấy không đúng lắm.”
Dương Thăng không lên tiếng, Vệ Hoàn nói tiếp, “Mày có biết phải tìm tư liệu về huyết khế ở đâu không? Sau khi việc lập khế ước bị cấm thì những tài liệu liên quan đến nó ở trên mạng cũng bị cấm theo, tao không tra được.”
“Tầng cao nhất ở thư viện Sơn Hải. Không phải trong đó chứa rất nhiều bí thuật à?” Dương Thăng cố ý đá xéo cậu, “Tao thấy sau khi mày chết một lần thì chỉ số thông minh cũng thấp theo.”
“Phải ha. Nhưng mà quyền hạn hiện tại của tao chắc chắn không đủ, ít nhất phải chờ đến khi tao vào được tiểu đội Chuẩn bị chiến đấu đã.” Nghĩ đến đây Vệ Hoàn chợt sầu ngang, “Bây giờ tao là nhân loại, chẳng biết Học viện có phân tao đến đội Chuẩn bị không đây. Tính ngày thì cũng sắp đến trận chiến mô phỏng trước khi phân đội rồi.”
Theo truyền thống của Sơn Hải, trước khi phân đội Chuẩn bị chiến đấu sẽ tiến hành trận chiến mô phỏng toàn trường. Sau đó căn cứ vào kết quả của trận chiến mô phỏng và các bài đánh giá thông thường để phân đội. Trận chiến mô phỏng là cuộc thi phối hợp của cả bốn Học viện, quy chế thi đa dạng với mục đích kích thích năng lực ở nhiều phương diện cho sinh viên, đồng thời cung cấp thêm tư liệu cho việc phân đội Chuẩn bị chiến đấu.
“Năm đó là lực lượng tấn công chính của đội 7, ngông cuồng đến nỗi sắp bay lên trời đến nơi.” Dương Thăng nhướng mày, “Mày cũng có ngày hôm nay.”
“Khi trời giao sứ mạng trọng đại cho người nào, nhất định trước hết phải làm cho ý chí của họ được tôi rèn, làm cho gân cốt bị nhọc mệt, làm cho thân xác bị đói khát, làm cho họ chịu nỗi khổ sở nghèo túng, làm việc gì cũng không thuận lợi,…” (*)
(*)
“Ok ok ok, câm miệng.” Dương Thăng cau mày, “Mày có thể sửa lại cái tật cứ hở ra lại đọc thơ này không vậy?”
Vệ Hoàn đắc ý ngẩng cổ lên, “Méo nha.”
Hai người đối mắt với nhau một hồi rồi đồng thời ngoảnh qua chỗ khác.
Cậu đứng dậy đi đến bên cạnh Dương Thăng, thấp giọng nói, “Cảm ơn mày.”
Dương Thăng liếc cậu một cái, có hơi không tình nguyện mà hỏi lại, “Cảm ơn tao cái gì?”
Vệ Hoàn cười rộ lên, tuy rằng không còn răng nanh nhỏ như hồi trước nhưng trong mắt Dương Thăng cậu vẫn giống y hệt xưa kia.
“Cảm ơn mày đã tin tưởng và luôn chờ đợi tao.”
Từ những lời Dương Thăng vừa nói, Vệ Hoàn liền biết anh vẫn luôn điều tra vụ việc năm ấy, chắc chắn là vì anh vẫn luôn tin tưởng cậu mới có thể làm như thế. Vào khoảnh khắc đó Vệ Hoàn bỗng cảm thấy cái đứa cứ trốn tránh bạn thân của mình là kẻ vô cùng hèn nhát.
Cậu chẳng dám tưởng tượng sự giày vò mà Dương Thăng phải chịu đựng suốt bảy năm dài.
Chỉ một đêm trôi qua, tất cả áp lực đều dồn lên đôi vai anh. Vai trái chống đỡ toàn bộ tộc Tất Phương, vai phải lại gánh lấy hết thảy lời bàn tán sau khi người bạn từ thuở còn thơ chết đi.
“Thật ra…” Vệ Hoàn mở lời rồi lại không biết phải nói gì đành cúi thấp đầu xuống.
Thật ra sau khi sống lại cậu vẫn luôn rất cô đơn, cậu cần phải che giấu thân phận của mình trước mặt mọi người, chỉ có thể tự mình suy tính mọi chuyện, truy tìm đáp án, tìm kiếm biện pháp giải quyết. Điều này quả thật cách một trời một vực với cậu năm ấy.
Vệ Hoàn, kẻ lúc nào cũng có đông đảo bạn bè, cuối cùng cũng nếm thử mùi vị cô độc.
Thế nên mỗi lần gặp Dương Thăng cậu đều vô cùng hoài niệm quá khứ.
Nhưng cậu chẳng biết phải diễn đạt như thế nào, càng không rõ suy nghĩ thật sự trong lòng Dương Thăng.
Anh có còn oán hận hay không và liệu bọn họ có thể quay trở về như lúc ban đầu? Những điều đó cứ quanh đi quẩn lại trong lòng cậu, sắp trở thành ác mộng luôn rồi.
Nghĩ đến đây, đôi mắt bỗng trở nên chua xót.
Ngay khi Vệ Hoàn định giả vờ vui vẻ ngẩng đầu lên thì một bàn tay duỗi đến, lọt vào trong tầm nhìn của cậu.
Cậu kinh ngoạc xoay đầu qua thì thấy Dương Thăng hơi ngẩng cao đầu nhìn ra xa, trên mặt vẫn treo lên biểu cảm không mặn không nhạt.
“Nhanh lên coi, lôi tha lôi thôi.”
Vệ Hoàn bật cười thành tiếng, vỗ vỗ vào lòng bàn tay Dương Thăng giống như ngày xưa. Sau đó hai người đồng thời nắm tay thành đấm, vô cùng ăn ý cụng vào nắm tay của đối phương.
“Lúc này mày phải nói câu hoan nghênh trở về mới đúng nè.”
Dương Thăng hừ lạnh một tiếng, “Hoan nghênh mày nha, ông nội.”
Trong lúc chờ hai người quay lại tiệm kem, Vân Vĩnh Trú khoanh hai tay trước ngực, một đám nữ sinh bên trong tiệm ngắm nhìn hắn thông qua khung cửa sổ. Cảnh Vân ngồi phía đối diện vẫn vui vẻ chơi với quả phong đoàn màu tím giống như một áng mây kia.
Cục lông nhỏ nhảy nhót trên mặt bàn chơi đùa cùng với cậu nhóc.
“Máy bay.” Phong đoàn biến hóa thành hình dạng máy bay.
Cục lông nhỏ: “Chíp chíp chíp!”
Cảnh Vân lại chỉ tay, “Lá cờ!” Phong đoàn lại hóa thành hình lá cờ.
Cục lông nhỏ điên cuồng lắc lông trên người mình: “Chíp chíp chíp chíp chíp!”
“Lợi hại ghê.” Cảnh Vân vỗ tay, “Biến thành…” Cậu nhóc cố gắng suy nghĩ một hồi lâu mới nghĩ ra được ý tưởng, “Ngọn lửa!”
Phong đoàn đột ngột quay nửa vòng rồi hóa thành hình bàn tay, nó hướng về phía Cảnh Vân, sau đó chỉ vào mặt Vân Vĩnh Trú tận hai lần.
Vân Vĩnh Trú dựa lưng vào thân ghế, lạnh lùng lườm cậu nhóc, khí thế quá mạnh mẽ khiến phong đoàn bé bỏng chui tọt vào trong tay Cảnh Vân.
“Sao cậu ấy cứ như đang trông trẻ hộ người khác vậy?” Vệ Hoàn ngoảnh đầu sang nhìn Dương Thăng.
Dương Thăng thầm trợn trắng mắt giùm Vân Vĩnh Trú trong lòng, “Vậy cũng tốt hơn mày trông.”
꧁༺༒༻꧂
*Tác giả có lời muốn nói:
Vở kịch nhỏ ở tiệm kem:
[Khi team trúc mã đang nói chuyện riêng]
Cảnh Vân: Nhìn chằm chằm—
Vân Vĩnh Trú: Nhìn chằm chằm—
(5 phút trôi qua)
Cảnh Vân: Nhìn chằm chằm—
Vân Vĩnh Trú: Nhìn chằm chằm—
(10 phút trôi qua)
Cảnh Vân: [cẩn thận] Huấn luyện viên Vân, thầy, thầy có thể biến ra cái quang tác hồi nãy cho em xem được không, em muốn xem…
Vân Vĩnh Trú: Không thể. [từ chối với tốc độ ánh sáng]
Cảnh Vân: Vậy thôi ạ. [khóc thút thít sau đó tiếp tục chơi với phong đoàn bé bỏng của mình]
Cục lông nhỏ: Chíp chíp chíp chíp… [phiên dịch: Ôi chao, nhìn cậu đáng thương quá nên tui chạy ra chơi với cậu nè~]
Nội tâm Vân Vĩnh Trú belike: Sau này không thể để em ấy đến Phù Dao nữa
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]