Những ngày sau đó Vệ Hoàn vẫn tiếp tục giữ liên lạc với A Tổ kèm theo hy vọng có thể thu hoạch được thêm nhiều tin tức về thân xác nhân loại này từ cậu ta. Suy cho cùng thì manh mối này dường như là manh mối tương đối dễ lần mò được đường ra.
“Có điều nếu cứ tìm theo bức ảnh này thì rất khó khăn.” A Tổ không thể giải thích rõ ràng nên đành phải chạy qua phòng khác tìm Thanh Hòa. Thanh Hòa vẫn chơi game như lần trước, chẳng buồn quay qua nhìn cậu ta, vừa giơ tay cầm chơi game vừa nói to, “Đợi tí đê, chờ tôi chơi hết ván rồi mấy cậu nói.”
Vệ Hoàn cứ thế đứng nhìn anh ta thông qua màn hình, càng nhìn càng cảm thấy quen thuộc. Rõ ràng không phải là người cậu từng gặp nhưng vì sao lại có cảm giác quen thuộc mãnh liệt đến vậy?
Chờ trò chơi kết thúc, Thanh Hòa quay ghế lại, ngẩng đầu đối diện với màn hình, “Muốn hỏi gì?”
A Tổ đẩy người anh ta bằng khuỷu tay, “Cậu không thể tháo cái bịt mắt của mình xuống à?”
“Hửm…” Khóe môi Thanh Hòa nhếch lên, “Còn không phải là do tôi lo sẽ dọa cậu ta sợ à?”
“Không sao đâu, A Hằng không phải người như thế.”
“Ok ok ok.” Trên màn hình, Thanh Hòa gỡ băng bịt mắt của mình xuống, cào cào đầu tóc của mình, lần đầu tiên dùng gương mặt hoàn chỉnh đối diện với màn ảnh.
Vệ Hoàn chợt sững người.
Khuôn mặt của Thanh Hòa bị bao phủ bởi yêu văn màu lam kéo dài từ phần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tru-toi-ra-tat-ca-deu-khong-phai-con-nguoi/2505611/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.