Tâm tư bị nhìn thấu.
Vệ Hoàn ngẩn ngơ đứng cạnh cửa, cả người cứng đờ tựa như bức tượng điêu khắc. Cậu chẳng biết hiện tại mình nên đáp lại thế nào, phải nói ra sao, thậm chí còn không rõ nên để tay kiểu gì. Cậu mất tự nhiên cúi đầu, bỗng phát hiện bản thân chỉ mang một chiếc dép lê để đến đây, thế là cơn xấu hổ dâng thêm bội phần.
Nhưng đối phương vẫn cứ thế nhìn ngắm cậu, bộ dạng không biết làm gì cho phải này ở trong mắt hắn chắc trông ngốc nghếch lắm. Vệ Hoàn đành phải làm bộ ung dung sờ gáy mình. Cậu cong môi nói, “Là nhờ truyền tâm nên huấn luyện viên mới nhìn thấu suy nghĩ của em ạ?”
Vân Vĩnh Trú lắc đầu, “Tôi chỉ tùy ý đoán thử mà thôi.”
Vệ Hoàn lại khẽ nở nụ cười, “Huấn luyện viên Vân quả là liệu sự như thần, đến cả việc này mà cũng có thể đoán ra được thì chắc chẳng có chi có thể gạt được thầy.”
Hắn quay mặt đi, thản nhiên nói, “Đóng cửa lại.”
Lúc Vân Vĩnh Trú nói chuyện luôn khiến người ta có cảm giác không được phép làm trái, Vệ Hoàn ngoan ngoãn khép cửa lại. Vốn cậu định bụng nhảy lò cò vào trong nhưng lại nhớ đến mình đi chân trần lâu vậy rồi nên cũng chẳng cần ngại đi thêm lần này nữa.
Cậu thả nhẹ bước chân tiến đến cạnh bộ sofa, cố ý chọn ngồi ở ghế sofa khác vậy mà mông còn chưa kịp chạm xuống đã thấy đường nhìn của Vân Vĩnh Trú chĩa thẳng vào mình.
Dường như không hài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tru-toi-ra-tat-ca-deu-khong-phai-con-nguoi/2505595/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.