Tri giác toàn thân hắn đang chậm rãi thức tỉnh.
Triển Mộ Bạch cũng giống như bình thường, rất tự nhiêntừ trong giấc ngủ tỉnh lại, nhưng lại có một người khác đang kêu tỉnh hắn, hắncảm giác có vài đôi mắt đang nhìn mình chăm chú, để cho hắn không thể không hémở mắt nhìn thử.
Bỗng dưng, hắn nhìn thấy song thân cùng hai ngườihuynh trưởng cùng với tiểu muội và em rể toàn bộ vây ở bên giường, hơn nữa thầnsắc khác nhau nhìn hắn, có quái dị, không hề đồng ý, còn có xem cuộc vui? !
"Các người sáng sớm tới trong phòng ta làm gìvậy?" Hắn dùng giọng nói mang theo nồng đậm buồn ngủ tức giận hỏi.
Thân là lão Đại, cũng là lòng dạ mềm nhất, Triển Mộthanh thật sự không đành lòng nhìn thấy bộ dáng tiểu đệ ngơ ngác như thế, ,dùng ngón tay lặng lẽ chỉ vào ngực của hắn.
Mặt Triển Mộ Bạch hồ nghi, theo bản năng muốn ngồidậy, lúc này mới phát hiện ra trên ngực có ‘thứ gì đó’ đè ép, định thần nhìnlại, hắn bị dọa cho sợ đến thiếu chút nữa té xuống giường.
"Cái...Cái...Gì!" Hắn cũng hút một ngụm khílạnh, theo bản năng đem ‘Thứ gì đó’ ném ra, thì ra là một bắp chân phì nộntrắng nuột, mà chủ nhân bắp chân rõ ràng là tướng ngủ cực kém--Đông Phương NhạcNhạc!
Chỉ thấy đầu của nàng đã chạy đến cuối giường, hiệnlên hình chữ đại - nằm dang tay chân thở phì phì ngủ say sưa.
Giống như có một luồng sấm sét bổ thẳng vào đầu củahắn, trời ạ! Hắn nhớ ra rồi!
Tối hôm qua hắn vốn định đem heo tiểu muội vác vềphòng, không nghĩ tới hắn cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tru-tieu-muoi/52628/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.