Thiên Âm môn!
Mặc dù Thiệu Cảnh vốn đã chuẩn bị tâm lý từ trước nhưng giờ phút này vẫn phải khiếp sợ. Hơn một nửa nguyên nhân khiến hắn phải lén lút chạy từ Nam Sơn thành đến đây là vì sợ chi nhánh của lũ Ma đạo thần bí, không thể ngờ được vào lúc này lại nghe thấy Lý Vô Tướng tự nhận mình là gian tế của Thiên Âm môn.
Thế lực của Thiên Âm môn, từ khi nào đã to lớn đến như thế này, giống như có mặt ở khắp nơi, chỗ nào cũng nhúng tay vào được?
Nhưng rất nhanh trong lòng Thiệu Cảnh chợt nghĩ đến một việc khác khiến trái tim nguội lạnh, Lý Vô Tướng nói ra bí mật lớn như vậy hiển nhiên là không có ý để cho Tô Thanh Dung sống sót.
Giữa sân, Tô Thanh Dung sắc mặt trắng bệch, toàn thân run rẩy, hình như nàng cũng đã nghĩ đến điều này.
“Ngươi sợ sao ?”Lý Vô Tướng vô cùng vừa lòng, nhìn nữ tử run rẩy nằm dưới chân hắn như một con dê non, trên mặt một cổ thần thái điên cuồng vô cùng thỏa mãn, “Thì ra cũng biết sợ à ? Yên tâm đi, Tô cô nương, ta sẽ không làm ngươi đau, ta sẽ khiến ngươi sung sướng thoải mái mà chết.”
Tô Thanh Dung bật khóc rơi lệ, đứt quãng nức nở nói: "Lý, Lý công tử, đừng giết ta, ta, ta nhất định sẽ không đem bí mật này nói ra đấy."
Lý Vô Tướng cười ha hả, cúi sát vào gương mặt đẹp đẽ của nàng, thấp giọng nói:”Thật sao ?”
Tô Thanh Dung dốc sức liều mạng gật đầu.
“Bốp!” Lại là một cái tát thật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tru-tien-luan-hoi/1465598/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.