Lưu Thượng cầm trên tay một đoạn xương to thô giống như bắp đùi của yêu thú, không biết là vừa nhặt được ở chỗ nào đấy, ôm ngang trong tay, nhìn thấy vẻ mặt hắn hung ác, hiển nhiên là sắp gây điều bất lợi cho cô nương Tô Thanh Dung. Thiệu Cảnh vô ý lùi lại một đoạn, dấu mình ở sau lưng hai cây xương yêu thú, nhìn từ kẽ hở giữa hai cây xương, trong lòng chần chờ một chút, chính mình có muốn hay không mở miệng nhắc nhở Tô Thanh Dung ?
Tô Thanh Dung xinh đẹp như hoa, phong độ tư thái động lòng người, có điều Thiệu Cảnh cũng là một người con trai bình thường, so sánh với loại nam tử hèn mọn bỉ ổi như Lưu Thượng đương nhiên hắn vẫn có chút thiên hướng Tô Thanh Dung, chỉ là dưới mắt lại không phải là giây phút bình thường, cho dù Lưu Thượng hay Tô Thanh Dung đều là đối thủ cùng hắn tranh đoạt cái bảo tàng thần bí, cứ như vậy chần chờ, Thiệu Cảnh đã phát hiện Lưu Thượng tay cầm thanh xương trắng trong tay nhưng không có tiến lên, vẫn đứng ở nguyên chỗ quan sát, thần tình trên mặt còn suy tư nghiền ngẫm.
Có vấn đề!
Gần như lập tức Thiệu Cảnh đã hạ xuống phán đoán, ánh mắt một lần chuyển tới trên người Tô Thanh Dung, nàng đang đi nhanh về phía tế đàn, mặt mũi tràn đầy khát vọng, thậm chí nét mặt xinh đẹp của nàng đều có vài phần ửng đỏ, sau khi vượt qua một đoạn mặt đất đầy xương cốt, trước mặt nàng là tầng tầng bậc thang làm từ bạch ngọc.
Bảo tàng gần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tru-tien-luan-hoi/1465594/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.