Hiển nhiên, nam tử này chính là Trương Tiểu Phàm, hắn liếc mắt nhìn Vương Tông Cảnh một cái rồi xoay đầu lại nhìn Tiểu Đỉnh cười nói: "Không phải đã nói với con là không được phép chạy đến đây bày trò nghịch ngợm sao? Tại sao lại một mình chạy xa như vậy đến đây?"
Tiểu Đỉnh trề môi ra, giương mặt lên nói: "Cha, người nhìn xem, nhìn xem này…."
Trương Tiểu Pham nhìn thoáng qua, nghiêm mặt nói: "Ừm, cha thấy mặt con thật đẹp."
"Ôi trời, cha không nhìn thấy gì sao?" Tiểu Đỉnh sờ lên bầu má béo múp, rồi liền buồn bực, có vẻ hơi hối hận, oán hận nói: "Nếu biết sớm như thế này đã không bôi thuốc rồi."
Trương Tiểu Phàm bật cười, túm lấy chỏm tóc của hắn, xoa xoa trên đầu, cười nói: "Ngoan lắm, lại đây, nghe lời theo cha về nhà thôi."
Tiểu Đỉnh vẫn chưa vừa lòng, nắm lấy tay áo của cha quấn quít nói: "Không được, không được, hắn đánh con đó cha à."
Trương Tiểu Phàm bị đứa con trai mè nheo, cảm thấy hơi bất đắc dĩ, vẻ mặt hắn tràn đầy sự yêu thương nhìn Tiểu Đỉnh, không hề thấy chút phiền chán nào, nhưng rồi hắn cũng không để ý đến Tiểu Đỉnh nữa mà ngoảnh đầu hỏi Vương Tông Cảnh: "Tiểu Vương, ngươi đến đây không phải cũng muốn…?
Vương Tông Cảnh liền lúng túng, không biết nên nói cái gì, may là lúc này Tiểu Đỉnh ở bên cạnh lại làm ầm ĩ thu hút sự chú ý của Trương Tiểu Phàm, khiến cho hắn khẽ thở phào. Hắn nghe thấy Trương Tiểu Phàm khuyên vài câu, Tiểu Đỉnh ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tru-tien-ii/2085870/chuong-50.html