Tiểu Đỉnh nhảy dựng lên, quay người bỏ ra phía bên ngoài Ngọc Thanh đại điện. Nhìn theo thân ảnh nho nhỏ mang theo một tia hưng phấn đang chạy ra phía ngoài, Tăng Thư Thư một tay nâng trà quay đầu lại cười khổ nói: "Lục sư muội, người đây là đang muốn làm gì?" 
Lục Tuyết Kỳ sắc mặt nhàn nhạt đứng lên cũng không nhìn hắn chỉ là hững hờ nói: "Ta đây là mẫu thân, trong lòng có lo lắng mà không giúp đỡ được gì cho con của mình, vậy thì cái gì cũng không làm được rồi. Nhưng mà may mắn là ngoại trừ ta ra, Tiểu Đỉnh còn có một người cha rất thương yêu hắn." 
Tằng Thư Thư đảo mắt thành khinh khỉnh nói: "Hiểu hiểu, mấy người chúng ta ai mà không hiểu được Tiểu Đỉnh là điểm chí mạng trong lòng hắn, thường ngày được hắn coi trọng nhất trên đời, chẳng qua là ... " Hắn lắc đầu cười khổ nói: "Loại chuyện nhỏ nhặt này cũng đừng có kinh động hắn a, ngộ nhỡ đến lúc đó phát sinh sự cố gì thì chẳng lẽ không phải là phiền toái?" 
"Chuyện nhỏ?" Sắc mặt lành lạnh của Lục Tuyết Kỳ bỗng nhiên càng trở nên lạnh lùng hơn nói: "Chuyện vừa rồi xẩy ra chúng ta đều nghe được rành mạch, từ đầu tới đuôi Tiểu Đỉnh đều ngoan ngoãn ngồi ở trên thềm đá, không ầm ĩ cũng không có trêu chọc người ta, vậy thì dựa vào cái gì mà bị người ta vô duyên vô cớ xông lại đánh cho hắn một bạt tai? Còn có...." 
Nói được một nửa thì thanh âm của Lục Tuyết Kỳ bỗng nhiên thoáng dừng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tru-tien-ii/2085869/chuong-49.html