Dọn hàng xong đến cả Điền Thụy cũng không ngờ hôm nay bán nhanh như vậy. Vậy mà còn rất nhiều người còn chưa được ăn.
Rõ ràng bọn họ chuẩn bị rất nhiều, vậy mà vẫn đóng cửa sớm như vậy. Mà bây giờ nhìn lại, cậu vẫn là quá bảo thủ, dù có làm gấp đôi đi nữa cũng có thể bán xong được.
Sau khi trở về nhà, việc đầu tiên Điền Thụy làm chính là đếm tiền. Đếm một hồi cũng được khoảng hơn ba trăm đồng, cậu không khỏi thầm vui vẻ một chút. Cái này còn lời nhiều hơn công việc trước kia của cậu lắm, dù có trừ đi tiền vốn thì lợi nhuận thu về cũng rất khả quan. Nếu như tiếp tục phát triển như vậy, không bao lâu nữa là bọn họ có thể mua được một căn nhà lớn hơn rồi.
Cậu muốn kìm nén lại, nhưng nghĩ đến số tiền thu được thì khóe miệng lại không nhịn được khẽ giương lên, cậu để tiền vào trong tủ khóa lại, chỉ để lại chút tiền để nhập hàng hóa cùng chi tiêu linh tinh. Đến lúc ra ngoài sân cậu liền nhìn thấy anh Trình cùng chị Trình đã quét dọn xong sân nhà, nói với cậu, “Tiểu Thụy, bọn anh về nhé.”
Điền Thụy đáp, “Cực khổ rồi.”
Bọn họ vừa đi, ĐIền Thụy liền trở về trong phòng. Kiến được tiền thật sự rất vui. Không bao lâu sau Hà Vũ cũng vào nhà.
Điền Thụy ngồi xuống giường, không kiềm chế được hưng phấn, ánh mắt như lóe sáng, “Anh đoán xem em kiếm lời được bao nhiêu?” Lần này là do cậu chuẩn bị ít đồ, nếu không thì khẳng định có thể kiếm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-van-nien-dai-nuoi-nhan-vat-phan-dien/918752/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.