30.
Cứ như vậy, ta cùng với Tống Chi Chi bước ra khỏi cửa Tống phủ.
Còn về Nhan Trường Phong, bởi vì hắn là nam nhân ngoài phủ nên đã bị Tống Chi Chi đuổi về Nhan phủ, không cùng đi với bọn ta.
Trương thị đang chờ bọn ta ở ngoài cổng.
“Phu nhân.” Ta khách khí hành lễ với Trương Thị, bà cũng bình tĩnh mà bảo ta miễn lễ.
Hai bên đều khách khí xa cách, giống như mỗi lần gặp mặt trước đây.
Ta không thể thốt ra một tiếng mẫu thân được, có lẽ bà cũng không muốn nghe ta gọi như vậy.
Sau đó bọn ta liền ngồi cùng một chiếc xe ngựa.
Suốt đoạn đường không hề nói một lời nào, ta cầm lấy bát canh mà nha hoàn của Trương thị đưa cho mà phát ngốc.
Nói thực, nếu như không tính cái thân phận mẹ kế này thì Trương Thị quả thực là một thê tử tốt, xuất thân trong một gia tộc thi lễ trâm anh, bia miệng ngoài kia cũng rất tốt, dịu dàng, chu đáo, tỉ mỉ, là một khuê tú danh gia điển hình, tình cảm với cha ta cũng rất tốt.
Điều duy nhất bị người ta nói ra nói vào chính là sau khi mẫu thân ta qua đời chưa tròn một tháng đã bước chân vào Tống phủ, quá thiếu kiên nhẫn, rõ ràng không được dễ nhìn cho lắm.
Thân phận này, có thể nói chính là vết nhơ duy nhất trong cuộc đời bà.
Lại thêm việc Tống Chi Chi sớm ra đời, bên ngoài có rất nhiều lời đồn đoán, khiến cho thân phận của đích nữ phủ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-trai-tim-moi-nguoi-deu-co-mot-chap-niem/3327355/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.