Câu trả lời của Hạ Hi Bối đã khiến Hoắc Tử Quân xác nhận suy đoán của mình, không khỏi kinh ngạc hơn.
"Cái này do cô kê, hay là người khác kê?"
"Đương nhiên là tự tôi kê".
Mặc dù biết anh ta vì tuổi tác của mình mà hoài nghỉ trình độ của mình, nhưng Hạ Hi Bối vẫn có chút khó chịu.
"Thật sự do cô kê?"
Hoắc Tử Quân không dám tin mà quan sát Hạ Hi Bối từ trên xuống dưới.
Một cô gái nhỏ tuổi xinh đẹp như vậy, nếu trau chuốt một chút thì không thể nào kém hơn thần tượng trên tivi đâu.
Nhưng mà, một cô gái nhỏ tuổi như vậy sao lại có bản lĩnh như thế?
"Nếu không...thì sao?" Hạ Hi Bối vẫn không nhịn được mà liếc mắt.
"Thế tại sao cô lại kê loại thuốc này?"
Hoắc Tử Quân chỉ vào một trong số các loại thuốc và hỏi.
"Thanh nhiệt giải độc".
"Cái này thì sao?"
"Tiêu sưng lợi tiểu"
"Còn cái này?"
"Tư âm dưỡng nhan"
"Thế còn..."
"Cậu hỏi nhiều như thế làm gì?"
Kiều Ngôn Giác rốt cuộc cũng không nhịn được nữa, cắt ngang cái miệng hỏi mãi không dứt của Hoắc Tử Quân:
"Cậu không thấy cô ấy đang không thoải mái à?"
"Cậu nôn nóng như thế làm gì?"
Hoắc Tử Quân nhướn mày nhìn anh: "Người ta cũng có biết cậu đâu!"
Kiều Ngôn Giác xụ mặt xuống.
"Viên đạn trên người tôi là do cô ấy lấy ra đấy"
Anh vừa nói xong, Hoắc Tử Quân giật mình trợn trừng mắt:
"Là cô ấy làm?"
Trước đó khi Kiều Ngôn Giác được đưa tới đây, viên đạn trên người đã được lấy ra ngoài, hơn nữa máu cũng ngừng chảy.
Nhìn hình dáng của miệng vét thương là biết, người nọ là một cao thủ lão làng.
Nào ngờ, thế mà lại là do Hạ Hi Bối làm!
Thế thì vì sao Hạ Hi Bối lại nói không quen biết Kiều Ngôn Giác?
Hoắc Tử Quân nhìn về phía Hạ Hi Bối: "Vết thương của cậu ta do cô xử lý?"
"Không có, tôi không biết anh ta"
Hạ Hi Bối sửng sốt một chút, vẫn kiên quyết lắc đầu.
Cô cũng không muốn dinh líu quan hệ với Kiều Ngôn Giác.
Ngay lập tức, mặt của Kiều Ngôn Giác lại xụ xuống.
Cái gì gọi là không quen anh?
Trò chuyện với Hoắc Tử Quân vui vẻ như vậy, thế mà lại xem anh như người xa lạ?
Trước nay đều là anh ghét bỏ người khác thôi, bây giờ bị người ta ghét bỏ lại, cảm giác đúng thật sự là một lời khó nói hết!
Anh giận quá hóa cười, con mắt lại nhìn lên cặp sách của Hạ Hi Bối.
Tiếp đó, anh lấy cặp sách của cô qua.
"Anh làm gì đó?"
Hạ Hi Bối nóng nảy, nhưng căn bản không ngăn cản được động tác của Kiều Ngôn Giác.
"Đó là đồ của tôi, anh có biết cái gì là riêng tư cá nhân không đấy!"
Bởi vì quá kích động nên Hạ Hi Bối lại đau bụng, chỉ có thể lùi về giường.
Cô nhìn Kiều Ngôn Giác với ánh mắt tức giận.
Có lẽ nào cô lại gặp một Kiều Ngôn Giác giả?
Rõ ràng Kiều Ngôn Giác năm ba mươi tuổi lạnh lùng tàn bạo, tà mà mà lại khí phách.
Nhưng vì sao Kiều Ngôn Giác này lại làm ra chuyện như vậy?
Hoắc Tử Quân cũng nhìn Kiều Ngôn Giác với vẻ mặt hoang mang, anh ta biết từ trước đến nay Kiều Ngôn Giác sẽ không bao giờ tùy tiện động vào đồ của người khác.
...Đương nhiên, trước kia Kiều Ngôn Giác cũng chưa từng bị một cô nhóc nào ghét bỏ như vậy.
Kiều Ngôn Giác nào có biết rằng mình bị người ta oán thầm, anh lấy cái bật lửa từ trong cặp sách ra.
"Cái này cô lấy đâu ra?"
Nhìn cái bật lửa đó, Hạ Hi Bối ngây ngần cả người.
"Tôi..."
Cái bật lửa này đương nhiên là thù lao cho việc cô đã cứu Kiều Ngôn Giác trước đó, chẳng qua là mấy ngày nay chưa kịp bán ra ngoài thôi.
"Nếu cô không biết tôi, thì tại sao cái bật lửa của tôi lại nằm trong tay cô? Lẽ nào cô ăn trộm?"
Kiều Ngôn Giác cuối cùng đã giành lại lợi thế, mỉm cười nói: "Giải thích đi!"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]