Đối diện với nghi vấn của Kiều Ngôn Giác, Hạ Hi Bối im lặng.
Cuối cùng, cô vẫn lên tiếng, giọng nói hơi khó chịu: "Chuyện của chúng ta lúc trước đã thanh toán xong rồi".
Cô cứu anh, nhưng cũng đã cầm dao và bật lửa của anh, thế là đủ rồi.
Kiều Ngôn Giác lạnh mặt xuống: "Cho nên, mạng của tôi chỉ trị giá bằng một con dao và một cái bật lửa thôi à?
Cho dù anh không tự luyến thì cũng không thể nhịn được!
Hạ Hi Bối: "....."
Hạ Hi Bối không nói gì, nhưng nhìn biểu hiện thôi cũng biết.
Kiều Ngôn Giác không biết mình nên phản ứng như thế nào nữa.
Sống hơn hai mươi năm, đây là lần đầu tiên anh bị người ta ghét bỏ như vậy đấy!
Mạng của anh bèo bọt như vậy sao?
"Được thôi, chuyện lúc trước đã thanh toán xong rồi, thế còn chuyện lần này?". Anh hít sâu một hơi rồi mới lên tiêng.
"Lần này?". Hạ Hi Bồi kinh ngạc nhìn sang, không hiểu ý anh.
Kiều Ngôn Giác vén áo lên, lộ ra cái bụng phẳng lì, và vết thương vẫn còn rướm máu.
"Vừa rồi vì ôm cô vào đây mà vết thương lại nứt ra rồi, cô nói xem nên làm cái gì bây giờ đây?"
Khóe miệng Hoắc Tử Quân co giật, tuy vết thương nứt ra lần nữa, nhưng cũng có nghiêm trọng như vậy đâu?
Nhưng mà, anh ta cũng không nói lời nào, mà là có chút hăng hái nhìn trò hay.
Anh ta nghĩ thầm, sau này mà gặp những người khác thì nhất định phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-vuon-truong-cung-sung-nu-than-hoc-ba/2446410/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.