Chương trước
Chương sau
Ăn xong cơm chiều, nghĩ đến sáng mai phải mang rau củ lên trấn bán khiến Thẩm An Dật có chút do dự.

Nhìn sắc trời còn chưa tối hẳn, y ngồi xổm xuống trước vườn rau. Phân vân không biết có nên tưới thêm một ít linh tuyền nữa hay không, lỡ như không bán được thì phải làm sao bây giờ?

Sau một hồi suy tư Thẩm An Dật quyết định trước khi đi ngủ tưới thêm cho đám rau một ít linh tuyền pha loãng, làm cho đám rau của y so với chỗ khác trông ngon hơn chút, sẽ không gây ra quá nhiều khác biệt.

Quyết định xong, Thẩm An Dật đứng lên xoay người chuẩn bị về phòng, không cẩn thận đụng phải Vương Tiểu Nhị. Thẩm An Dật bị đụng đến mức lảo đảo về phía sau, may thay Vương Tiểu Nhị phản ứng kịp thời, nhanh chóng ôm y lại.

"Đồ ngốc này." Thẩm An Dật tránh khỏi tay Vương Tiểu Nhị rồi lùi về sau một bước, đợi khi đã đứng vững mới nắm tay hắn, kéo hắn vào nhà.

Trong phòng, Thẩm An Dật chỉ mới vừa ngồi xuống giường, Vương Tiểu Nhị tay chân lưu loát nhanh chóng đem y đẩy ngã. Nhìn tư thể này của cả hai, Thẩm An Dật vội vàng kéo tay hắn. "Ngốc Ngốc, đêm nay ngươi ngủ bên trong đi." Khuya nay y còn muốn rời giường ra ngoài tưới rau, nếu ngủ ở phía trong thì sẽ không có cách nào ra được.

Vương Tiểu Nhị đưa đôi mắt to tròn nhìn Thẩm An Dật, hiển nhiên là nghe không hiểu y nói gì. Kiên trì đẩy Thẩm An Dật vào trong.

"Khoan đã, ai da, ngốc này! Ta chưa cởi giày, sẽ làm dơ giường!" Sức lực Vương Tiểu Nhị rất lớn, Thẩm An Dật tay chân lại gầy, đương nhiên không phải là đối thủ của hắn, y đành phải bất đắc dĩ cởi giày nằm vào phía trong.

Chờ nửa đêm ra ngoài cẩn thận một chút là được.

Vương Tiểu Nhị nằm xuống giường, lần nữa nhanh nhẹn ôm Thẩm An Dật vào trong lồng ngực. Tay ôm chặt còn chưa đủ, hai chân hắn ở dưới cũng quấn lấy hai chân của Thẩm An Dật, quyết không chừa cho y một đường lui nào.

Thẩm An Dật mặt đầy hắc tuyến. Mấy ngày trước vào buổi tối còn rất ngoan, hôm nay làm thế nào lại ôm chặt y như vậy?

"Ngốc ơi ngươi đè lên chân ta rồi." Nói xong Thẩm An Dật liền muốn rút chân ra ngoài, để như vậy ngủ thật không thoải mái. Nhưng y lại không nghĩ tới Vương Tiểu Nhị sẽ càng ôm chặt hơn, đã vậy trong miệng còn không ngừng lẩm bẩm. "Không, không, không."

Đây rõ ràng là không muốn buông ra mà.

Thẩm An Dật thấy sự tình đột ngột xảy ra như thế cũng thôi không tiếp tục rối rắm nữa. "Ngốc Ngốc à, ngươi cứ như vậy thì ta sẽ không ngủ được. Sáng sớm mai còn lên trấn bán rau, ngươi cũng cùng đi nữa đó."

"Ngốc nè, chúng ta mua vài con gà về nuôi đi. Gà còn có thể đẻ trứng đó, lúc đó không cần phải dùng tiền mua nữa. Rồi tìm một dịp nào đó lên núi tìm chút sơn trân về hầm canh uống. Nhắc tới mới nhớ, ngày mai phải mua một ít xương ống về hầm cùng củ cải. Canh xương uống rất tốt, não của chúng ta lại đang trong thời kỳ phát triển nên phải tập trung bồi bổ."

Mặc kệ Vương Tiểu Nhị có nghe hiểu hay là không, Thẩm An Dật vẫn đem tất cả suy nghĩ trong lòng nói ra. Ngữ khí nhẹ nhàng chậm rãi như cũ, nói từng chữ rất rõ ràng.

Bây giờ nghe không hiểu, nghe nhiều dần dần cũng sẽ hiểu, con người là một loài sinh vật rất thần kỳ.



"Chờ khi nào để dành đủ tiền ta còn muốn mua một con dê mẹ về để vắt sữa dê uống. Thật ra nếu có sữa bò thì càng tốt, nhưng thứ tốt thì lại khó tìm. Còn có, nhà của chúng ta xập xệ hết cả rồi, khi nào có tiền chúng ta liền xây nơi này thành một tiểu viện nhỏ, rồi xây một bức tường cao ở xung quanh. Trong núi có nhiều cây, tìm một hai cây ngô đồng đem về trồng ở sau nhà, rồi tìm người làm hai cái ghế mây, đợi đến mùa hè tha hồ hóng mát. Cũng không biết có cây nho nào hay không, trồng một giàn nho cũng không tồi."

"Ngốc nè, những chuyện mà ta nói ra đều không cần vội, hai chúng ta từ từ làm, nhất định có thể biến cuộc sống của mình trở nên nhàn nhã. Ngốc Ngốc, ta sẽ cố gắng dạy dỗ, cố gắng chăm sóc ngươi thật tốt." Nghĩ về cuộc sống tốt đẹp sau này làm cho trong lòng Thẩm An Dật cảm thấy mãn nguyện vô cùng.

Nhất định phải chăm chỉ kiếm tiền, chậm một chút cũng không sao, chỉ cần kiên trì mà làm thì đều sẽ thành công.

Không gian trong ngọc trụy là một đại bảo bối, sức ảnh hưởng của nó lớn đến mức nào Thẩm An Dật thật không dám tưởng tượng. Trước hết phải giấu nó thật kỹ, y muốn sống một cuộc sống thật tốt, sống một cuộc sống yên bình.

Thẩm An Dật nói mãi đến hơn nửa canh giờ cuối cùng cũng có chút mệt mỏi, y ngáp một cái mơ màng nói. "Ngốc Ngốc, đi ngủ thôi."

Trước khi ngủ Thẩm An Dật nhủ thầm trong lòng: Nửa đêm phải tỉnh dậy, nữa đêm phải tỉnh dậy, nửa đêm phải tỉnh dậy... Rồi mơ mơ màng màng tiến vào mộng đẹp.

Khi Thẩm An Dật tỉnh lại ngoài trời đen như mực, nhìn không ra giờ giấc là bao nhiêu. Vương Tiểu Nhị an ổn ngủ say, có điều tay chân hắn vẫn ôm chặt không buông Thẩm An Dật.

Thiệt là... Thẩm An Dật cũng không biết nên nói cái gì.

Vật lộn đến mức đổ cả mồ hôi, Thẩm An Dật mới có thể rút cả cơ thể của y ra khỏi vòng tay của Vương Tiểu Nhị.

Thẩm An Dật nhẹ nhàng bước xuống giường, may thay bên ngoài còn có ánh trăng nhàn nhạt. Y đưa tay sờ soạng đi tới phòng bếp sau đó loé cái đã tiến vào không gian.

Trong không gian không có ban đêm, chỉ có mỗi ban ngày.

Thẩm An Dật pha loãng linh tuyền xong liền đi nhanh ra ngoài mở cửa phòng bếp, đem nước đi tưới đều cả vườn rau.

Lớn đi lớn đi, lớn lên xanh tươi mọng nước, để ngày mai có thể bán được giá cao.

Sau khi làm xong, Thẩm An Dật trực tiếp ném gáo nước vào trong không gian, sờ soạng xung quanh để trở về phòng.

Nhìn Vương Tiểu Nhị vẫn đang ngủ say, Thẩm An Dật thở phào, tay chân nhẹ nhàng leo lên giường. Vừa mới nằm xuống Vương Tiểu Nhị đã duỗi tay đem y ôm lại vào trong lồng ngực.

Thẩm An Dật thở dài. Cái đồ ngốc Vương Tiểu Nhị này.

Y điều chỉnh vị trí của mình cho thoải mái rồi sau đó đưa tay ôm lấy vai Vương Tiểu Nhị, nhắm mắt lại một lát sau liền ngủ.



"An Dật, mau dậy, đến giờ đi rồi."

Đang mơ màng ngủ, bên tai Thẩm An Dật bỗng vang lên một giọng nói quen thuộc. Y xoa xoa đôi mắt, bên ngoài chỉ vừa mới tờ mờ sáng.

"An Dật nhanh thức dậy." Là giọng nói của Vương Bảo Nhi.

Thẩm An Dật đã tỉnh táo chuẩn bị rời giường, vừa mới quay sang, đập vào mặt là một đôi mắt đen bóng bẩy. Thấy y nhìn, Vương Tiểu Nhị lập tức hé miệng nở một nụ cười thật tươi, trong mắt tràn đầy vui mừng.

"Buổi sáng tốt lành, Ngốc Ngốc." Sáng tinh mơ vừa thức dậy liền nhìn thấy một gương mặt tươi cười khiến cho tâm tình Thẩm An Dật tốt lên không ít. Trên môi y cũng lộ ra một nụ cười tươi, đồng thời vỗ nhẹ lên bờ vai hắn. "Dậy thôi anh trai ngươi đến rồi. Chúng ta sửa soạn một chút rồi chuẩn bị đi lên trấn."

Đợi sau khi hai người mặc đồ đàng hoàng Thẩm An Dật mới mở cửa nhà. "Chào buổi sáng Vương ca nhi."

Vương Tiểu Nhị đứng phía sau cũng theo lời Thẩm An Dật nói mà nở một nụ cười thật tươi.

Nhìn bộ dạng tươi cười của em trai, Vương Bảo Nhi cũng cười theo, thanh âm nhu hoà hơn không ít, thúc giục nói. "Chuẩn bị nhanh một chút, phải đi mau lên trấn để chiếm chỗ tốt, nếu không thì không bán được đồ đâu."

"Vâng." Thẩm An Dật nhanh nhẹn đáp lời.

Ba người vào bên trong, tay chân lưu loát không bao lâu đã chuẩn bị xong.

Thẩm An Dật đang chuẩn bị gánh đồ lên vai, không ngờ rằng Vương Tiểu Nhị nãy giờ đứng yên một bên lại kéo y ra, đem đòn gánh tre vác lên vai, quay đầu sang hướng Vương Bảo Nhi cười.

"Để Tiểu Nhị gánh đi, ngươi nhỏ con sức lực cũng đâu có bao nhiêu." Vương Bảo Nhi nói với Thẩm An Dật hai câu. "Rau củ ngươi trồng thật mát tay, trong sáng hôm nay khẳng định sẽ bán hết số rau này."

Chuyện này là lẽ đương nhiên. Thẩm An Dật đã rất nỗ lực chăm sóc cho chúng, vì vậy nên mới có thành quả tốt như bây giờ. Trong lòng nghĩ như vậy nhưng trên mặt y lại không có biểu hiện gì, chỉ cười cười, không dấu vết mà chuyển sang đề tài khác, nói. "Trong nhà bây giờ cũng không có việc gì để làm, ta định nhân dịp lần này lên trấn trên mua mấy con gà về nuôi, nếu có vịt cũng mua vài con. Trong nhà có sẵn chuồng, chỉ cần sửa sang sơ là có thể sử dụng."

"Ừm. Hộ nào trong thôn cũng đều nuôi gia cầm, khi nào bán xong ta dẫn ngươi đi đến chỗ chuyên bán gia cầm xem thử."

Thẩm An Dật và Vương Bảo Nhi câu được câu không vừa đi vừa nói chuyện. Trên đường đi gặp vài người trong thôn cũng giống cả hai muốn đi lên trấn trên liền nhập hội. Cùng nhau đi rồi cùng nói chuyện phiếm, chưa đến nửa canh giờ đã đến trấn Cảnh Dương.

Lúc này mặt trời vừa mới ló dạng, trên trấn không có bao nhiêu người. Vương Bảo Nhi mang theo Thẩm An Dật cùng Vương Tiểu Nhị chạy nhanh đi tìm chỗ tốt, sau đó Thẩm An Dật liền đi đến chỗ bán điểm tâm không xa mua ba phần mang về.

Có một số người nhìn thấy Thẩm An Dật dáng người nhỏ con, lại là một gương mặt mới chưa bao giờ gặp qua liền ngang ngược đi qua cướp chỗ. Vương Bảo Nhi cũng không có rời khỏi, bởi vì thường xuyên lên trấn bán đồ ăn, đã quá quen với đại đa số người bán ở đây. Ai ai cũng biết tính tình Vương Bảo Nhi nên không dám đến cướp chỗ nữa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.