Chương trước
Chương sau
Mọi người đi theo Tào Kiệt cùng Triệu Ngọc Chi vào nhà nhưng lại phát hiện căn nhà hai tầng này mặc dù không quá lớn nhưng trang thiết bị bên trong rất hiện đại, hơn nữa dưới sàn trải thảm nhiệt, đi vào nhà cởi giầy là có thể cảm thấy mặt đất dưới chân hơi nóng. Lại nhìn bài trí bốn phía đừng nói là ở nông thôn mà ngay cả trên tỉnh thành cũng không nhiều nhà mua được đồ nội thất và đồ điện gia dụng xa hoa như thế này.

Dương Lập Thanh đeo tạp dề từ trong bếp đi ra chào mọi người rồi lại vào bếp nấu ăn, hai người Tào Kiệt, Triệu Ngọc Chi ở lại tiếp mọi người. Triệu Ngọc Chi bưng hai đĩa lê, táo ra bàn nói.

- Bí thư Hứa, lê này rất ngon, mời ngài ăn thử.

Vừa nói ả đưa cho Hứa Lập một quả, Hứa Lập không tiện từ chối đành cầm và bỏ trên bàn.

- Cảm ơn chị.

- Mời mọi người, đừng khách khí, cứ coi đây là nhà mình là được mà.

Tào Kiệt cầm quả mời mọi người, Triệu Ngọc Chi thì vào bếp giúp chồng.

Có Tào Kiệt ở đây nên mọi người không tiện nói chuyện đề tài mẫn cảm. Ai cũng yên tĩnh ngồi xem Tv, bàn luận nhân vật trên Tv vài câu khiến không khí không quá kém. Đồ ăn rất nhanh đã xong, một bàn hơn mười món được bày ra. Cuối cùng Dương Lập Thanh tháo tạp dề xuống chào mọi người.

- Mời mọi người ngồi, ở trong núi không có đồ gì ngon, có gì mọi người bỏ qua.

Tào Kiệt làm bạn của Dương Lập Thanh đương nhiên phải nói giúp hắn vài câu.

- Dương Lập Thanh hôm nay rất chú tâm làm món, mọi người thử xem sao.

Mọi người cho dù không để cho Dương Lập Thanh mặt mũi, cũng phải nể mặt Tào Kiệt. Tất cả ngồi xuống, Dương Lập Thanh rót rượu quanh một vòng và một lần nữa trịnh trọng xin lỗi. Y cạn liền hai chén, đám người Hứa Lập cũng uống hết một chén. Chuyện tối qua coi như xong, ít nhất bề ngoài là như vậy. Về phần trong lòng mọi người nghĩ như thế nào thì người ngoài đâu biết được.

Do Dương Lập Thanh cố ý lấy lòng khiến không khí tuy không vui vẻ nhưng cũng không có chuyện gì. Chỉ có Tiễn Tiến do mệt nên uống có chút rượu mà đã đau đầu. Ăn xong mọi người ngồi trên ghế nói chuyện thì y lại nằm trên ghế ngủ thiếp đi.

Hứa Lập cùng Tiếu Thiên Cường vốn định cõng Tiễn Tiến về cùng nhưng Dương Lập Thanh lại nói.

- Không cần phiền phức như vậy, ở ngoài lạnh đừng để bí thư Tiền bị cảm, để bí thư Tiền ở nhà tôi nghỉ một lát. Nếu trời tối quá thì ngủ ở nhà tôi một đêm cũng được mà, nhà tôi có nhiều phòng khách.

Đám người Hứa Lập cũng không suy nghĩ nhiều. Ai cũng nghĩ Tiễn Tiến mấy ngày nay mệt giờ ở lại nhà Dương Lập Thanh ngủ một đêm cũng có sao, có lẽ đến tối Tiễn Tiến tỉnh sẽ tự về.

Nhưng Hứa Lập cùng Tiếu Thiên Cường đợi cả đêm cũng không thấy Tiễn Tiến về, sang hôm sau tới khi mọi người ra đồng mà vẫn không thấy Tiễn Tiến đâu.

Nhân lúc nghỉ ngơi, Hứa Lập nói với Tiếu Thiên Cường.

- Tiễn Tiến vẫn chưa về ư? Y không xảy ra chuyện gì chứ?

Tiếu Thiên Cường cầm khăn mặt Tôn Lệ đưa cho lau mồ hôi rồi nói.

- Y thì có thể có việc gì chứ, chắc hôm qua uống nhiều nên chưa dậy.

- Tiếu ca, hay là anh về xem một chút, ở đây không có sóng điện thoại nên không liên lạc được với bí thư Tiền, y đừng xảy ra chuyện gì đó.

Hứa Lập có chút lo lắng. nếu Tiễn Tiến gặp chuyện gì thì hắn cũng không biết ăn nói với cấp trên ra sao.

- Ừ, tôi về xem tình hình.

Mọi người nghỉ chục phút, Hứa Lập cùng Quách Duy Như, Tôn Lệ lại cầm công cụ xuống ruộng làm việc, về phần Tiếu Thiên Cường thì về thôn tìm Tiễn Tiến.

Nửa tiếng sau Tiếu Thiên Cường xanh mặt quay lại. Hứa Lập thấy Tiếu Thiên Cường có vẻ không đúng vội vàng đi lên hỏi.

- Tiếu ca sao vậy, bí thư Tiền không có việc gì chứ?

Quách Duy Như cùng Tôn Lệ cũng lại hỏi.

- Đúng thế, bí thư Tiền sao không về cùng anh.

- Hừ, bí thư Tiền này coi như bị tiền làm mờ mắt rồi.

Tiếu Thiên Cường nghiến răng nghiến lợi nói.

- Đã xảy ra chuyện gì?

- Tiễn Tiến kia đang đánh mạt chược với Dương Lập Thanh và hai người em vợ hắn, trên bàn còn có một tập tiền. Tôi thấy thế là tức giận đi về luôn không thèm nói một câu.

Tiếu Thiên Cường nhớ tới việc này là tức. Mấy người mình ra đồng làm việc mệt muốn chết nhưng Tiễn Tiến lại không đi làm hơn nữa còn đi đánh bạc, đây là điều một bí thư huyện ủy nên làm sao? Nếu nói về tư cách thì ở đây không nói Hứa Lập, mấy người còn lại có ai có cấp bậc thấp hơn Tiễn Tiến chứ? Tiễn Tiến kia sắp tới tuổi, mà trong mấy người ở đây lớn tuổi nhất là mình cũng mới có 34 tuổi, tương lai tiền đồ rất sáng thì Tiễn Tiến có gì so sánh được với mọi người.

- Bỏ đi, mọi người có cách sống của mình, lại nói y tuổi cao rồi, anh cũng không nên vì việc này mà tức giận. Chờ tối tôi tới xem và khuyên y một chút, khuyên y đừng qua lại với đám người Dương Lập Thanh. Dương Lập Thanh này sợ không có gì hay đâu, tôi sợ bí thư Tiền quan hệ sâu với Dương Lập Thanh là sẽ có chuyện.

Trong phòng khách nhà Dương Lập Thanh, Tiễn Tiến, Dương Lập Thanh và hai em vợ y đang ngồi đánh bài. Dương Lập Thanh lấy một quân bài xem rồi thuận tay ném ra ngoài.

- Ù.

Tiễn Tiến cười ha hả ngả bài.

- Tiểu Dương, xin lỗi, lại là cậu đánh cho tôi ăn.

Dương Lập Thanh lấy ra mấy tờ trăm tệ đưa cho Tiễn Tiến.

- Hôm nay bí thư Tiền đỏ thật đó, đã mấy ván liền rồi, hình như là năm sáu ván thì phải.

- Đâu có, đâu có.

Tiễn Tiến thu tiền vào lòng cười nói.

- Đâu đến mức đó, mới có bốn ván mà, nhưng hy vọng được như lời anh nói.

- À, bí thư Tiền, vừa nãy vị trưởng phòng Tiếu kia tới đây không có việc gì chứ? Hay là ngài đi xem một chút …

Dương Lập Thanh nói một nửa rồi nhìn Tiễn Tiến.

Tiễn Tiến nghe Dương Lập Thanh nhắc tới Tiếu Thiên Cường, y thoáng dừng lại, nụ cười trên mặt cũng mất đi. Lát sau Tiễn Tiến mới nói.

- Không có gì, hắn cũng không quản được tôi, chúng ta chơi tiếp đi.

Tiễn Tiến ngoài miệng nói không sao nhưng trong lòng lại lo lắng.

Bản thân Tiếu Thiên Cường thì y không sợ nhưng y ngại Hứa Lập. Hứa Lập này tuy còn trẻ chỉ ngang tuổi con mình nhưng người ta đã là cấp phó giám đốc sở, lại là đội trưởng của đội. Nếu đợt điều tra kết thúc rồi Hứa Lập báo cáo mình đi đánh bạc trong đợt công tác với Ban tổ chức cán bộ tỉnh ủy thì mình sẽ có việc. Nhưng mình bây giờ mà đi ra đồng thì cũng quá mất mặt, vậy không phải nói mình sợ Hứa Lập, sợ Tiếu Thiên Cường sao? Mà từ tối qua tới giờ mình thắng tới 30, 40 ngàn, đang đỏ mà đi mình sẽ rất hối hận.

Dương Lập Thanh còn định nói chuyện nhưng Triệu Nhị ở bên đã xen vào.

- Đúng, bí thư Tiền nói không có việc gì chính là không có việc gì, mau đánh bài! Tôi thua hơn chục ngàn rồi, phải lấy lại chứ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.