Hứa Lập nói là có lý do của hắn. Với các quân nhân xuất ngũ từ Tuyết Báo thì có ra nước ngoài làm lính đánh thuê cũng đủ. Ít nhất theo Hứa Lập nhớ thì khi chấp hành nhiệm vụ đã từng giao đấu mấy lần với đặc nhiệm Mỹ, bên mình cũng không thua mấy, tỉ lệ thắng thua là 5/5.
- Thị trưởng Hứa, anh nói chúng tôi còn cơ hội chạm vào súng thật?
Chung Đắc Lực có chút kích động nói. Đã nhiều năm y không chạm vào súng thật nên Chung Đắc Lực không khỏi nhớ nhung.
- Ha ha, có cơ hội. Chẳng qua nếu các anh thật sự muốn dùng súng đạn thật thì tôi thấy có thể rủ đại đội cảnh sát vũ trang, nói mình muốn dạy bọn họ coi như là tăng trình độ của họ.
Chung Đắc Lực gật đầu như gà mổ thóc nói:
- Tôi lập tức đi liên hệ với đội trưởng bọn họ.
Nói chuyện chính xong, Hứa Lập nghĩ tới việc riêng của mình.
- Đúng rồi lão Chung, trong số chiến hữu của anh có ai trẻ tuổi một chút, thân thủ tốt một chút cũng như đáng tin không? Tôi muốn tìm lái xe.
Hứa Lập không nói đến việc đối phương có biết lái xe không? Đội viên Tuyết Báo có ai không biết lái xe chứ? Ngay cả bảo bọn họ lái trực thăng, lái tàu thủy cũng không vấn đề gì.
Chung Đắc Lực nghe thấy Hứa Lập muốn tìm lái xe, y suy nghĩ thật kỹ mới nói:
- Có, có một người mới xuất ngũ năm rồi, y tên là Thôi Lâm – 31 tuổ. Nếu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-vi-quan/2538228/chuong-399.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.