Hứa Lập chưa kịp lên tiếng, Lâm Thường Thanh ở bên đã nói trước.
- Thị trưởng Hứa, chuyện cũng không thể trách được lão Chung. Y chỉ đề nghị với tôi, là do tôi cảm thấy mở trường bắn sẽ có thị trường tại Tùng Giang chúng ta. Theo ngành du lịch Tùng Giang càng phát triển, du khách toàn Trung Quốc thậm chí thế giới sẽ tới Tùng Giang. Ngoài việc thăm các thắng cảnh du lịch ra thì trường bắn cũng là một nơi để bọn họ vào tham gia, tiêu sài. Hơn nữa Trung Quốc quản lý súng nghiêm ngặt khiến người bình thường muốn chạm vào súng cũng không có cơ hội. Đặc biệt đàn ông luôn có cảm giác thích súng, nếu như có thể cho bọn họ tới chỗ chúng ta bắn súng thì tôi nghĩ bọn họ sẽ thích nơi đây.
Hứa Lập bất đắc dĩ thở dài một tiếng.
- Các vị không cần tự nhận trách nhiệm làm gì, có thể nghe tôi nói hết không? Tôi lúc nào nói mở trường bắn là không tốt chứ? Tôi tới nói chuyện với các vị là muốn các vị tăng mức đầu tư, phải xây dựng trường bắn Tùng Giang thành trường bắn có quy mô toàn tỉnh thậm chí là nổi tiếng trong cả nước. Nếu tài chính không đủ thì anh báo cáo với Lý Tân một tiếng, nếu như y nghe nói chuyện này sợ còn vui hơn tôi. Chẳng qua trường bắn ở Trung Quốc không thể nào dùng tới súng thật, cũng chỉ có thể chuẩn bị các loại súng thể thao hoặc là súng phảng chế. Nhưng dù như vậy các vị cũng cần phải hoàn thiện thêm các loại súng, tranh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-vi-quan/2538226/chuong-398.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.