Thời gian dần trôi qua, các tổ tra xét cũng phản ánh tình hình về phát hiện không ít nơi phạm pháp; ví dụ như ở khu vực nhà xưởng phá sản phát hiện một nhóm người tụ tập đánh bạc; hơn nữa một đồng chí cảnh sát mặc thường phục tới hỏi mới biết hôm nay đánh thế này là nhỏ, còn ít người. Do cảnh sát đang tra xét gắt gao ở khu Thiết Đông nên bọn họ sợ, chứ tối bình thường ở đây có bảy tám bàn, mỗi bàn đánh với con số vài chục ngàn.
Triệu Quốc Khánh và Hứa Lập gác tạm mấy việc này lại, chờ bắt được bốn nghi phạm rồi tính tiếp.
Trời càng lúc càng về đêm, thoáng cái đã hơn 8h tối nhưng vẫn không có tin tức của bốn nghi phạm. Lúc này ngay cả Triệu Quốc Khánh cũng có chút ngồi không yên. Y không ngừng cam đoan với Hứa Lập, lần này mà không hoàn thành nhiệm vụ dù Hứa Lập không nói gì, Triệu Quốc Khánh cũng không còn thể diện.
Triệu Quốc Khánh sốt ruột đi quanh bàn, y nghĩ xem còn có biện pháp hiệu quả nào không, xem có cách nào nhanh bắt được bốn nghi phạm không? Nhưng Triệu Quốc Khánh đi nửa tiếng mà vẫn không nghĩ ra biện pháp nào cả.
Hứa Lập ngồi im tại chỗ, hắn tin rằng hồ ly giảo hoạt tới mấy cũng không đấu lại thợ săn. bốn nghi phạm kia sớm muộn cũng lòi đuôi ra.
Máy điện thoại lại vang lên, Triệu Quốc Khánh đi nhanh tới cầm máy lớn tiếng nói:
- Lại là chuyện gì nữa hả?
Đầu kia im một lúc mới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-vi-quan/2538213/chuong-390.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.