Trong bữa ăn Ngô Mính khá câu nệ tiếp Trịnh Quân Ba. Tuy Trịnh Quân Ba vẫn ngồi uống với những người khác nhưng y tập trung chính vào Ngô Mính. Y liên tục mời Ngô Mính uống rượu, Ngô Mính mặc dù từ chối vài lần nhưng khi lãnh đạo biết Ngô Mính và Trịnh Quân Ba là bạn học cũ, bạn bè cũ nên hẳng những không giúp Ngô Mính từ chối mà còn ở bên giúp Trịnh Quân Ba mời Ngô Mính rượu.
Ai bảo Trịnh Quân Ba bây giờ là một nhân vật có tiếng tăm ở đất Vọng Giang này, đừng nói y chỉ là một cục trưởng nho nhỏ mà ngay cả thị trưởng thấy Trịnh Quân Ba cũng phải cho vài phần thể diện.
Bữa ăn tối cuối cùng đã kết thúc, Ngô Mính trên bàn không ăn được mấy miếng nhưng rượu lại uống không ít. Ngô Mính khẽ thở dài một tiếng, cô tưởng đã thoát được ác mộng Trịnh Quân Ba kia, ai ngờ cục trưởng lại nhìn ra Trịnh Quân Ba có ý lưu luyến với Ngô Mính nên lại mời Trịnh Quân Ba đi hát, Ngô Mính đương nhiên không thể không đi cùng.
Trong căn phòng vip ở quán hát lớn nhất Vọng Giang, dưới ánh đèn mờ ảo Ngô Mính và Trịnh Quân Ba hát với nhau ba bốn bài, cô còn phải nhảy với Trịnh Quân Ba nữa. Mới đầu Trịnh Quân Ba còn nghiêm túc, hắn chỉ khẽ cầm tay Ngô Mính, nói chuyện khi còn đi học, hỏi một chút công việc mấy năm nay của Ngô Mính. Nhưng sau vài khúc nhảy nhanh lại tới một điệu chậm, ánh đèn trong phòng thoáng cái tối hẳn khiến hai người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-vi-quan/2538145/chuong-357.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.