Hứa Lập vốn định nhân lúc đám người Tiết Kiến Lập làm thủ tục nhập viện cho hai đứa bé rồi sẽ gọi điện cho Lưu Hồng Đào nói rõ tình hình ở đây, để Lưu Hồng Đào tới nhận xem bé trai có phải cháu mình không. Nhưng Hứa Lập vừa định ra ngoài gọi điện lại phát hiện hai đứa bé túm chặt áo mình, dùng ánh mắt đáng thương nhìn Hứa Lập. Hứa Lập biết mình nếu lúc này mà đi thì chút thần kinh vốn đang yếu ớt của chúng sẽ một lần nữa đứt đoạn, sau này có lẽ không thèm để ý tới mình.
Hứa Lập bất đắc dĩ chỉ có thể lấy máy ra gọi điện luôn cho Lưu Hồng Đào. Trong điện thoại hắn không nói quá chi tiết mà chỉ nói:
- Bí thư Lưu, tôi là Hứa Lập, chúng tôi tìm được một bé trai khoảng 10 tuổi ở mỏ than của Trịnh Quân Ba.
- Gì? Bé trai 10 tuổi? Cậu ở đâu, tôi tới ngay.
Hứa Lập không nói được nhiều, Lưu Hồng Đào ở đầu kia đã vội vàng hỏi. Lưu Hồng Đào cũng biết Hứa Lập nếu có thể gọi điện nhắc chuyện này với mình, vậy cũng biết cháu mình ở trong tay Trịnh Quân Ba. Với tính cách trầm ổn của Hứa Lập thì nếu việc không chắc chắn nhất định sẽ không gọi cho mình.
- Chúng tôi đang ở bệnh viện thị xã, khoa nhi..
Hứa Lập vừa dứt câu đầu kia Lưu Hồng Đào đã bỏ máy xuống. Hứa Lập thậm chí có thể tưởng tượng được bộ dạng luống cuống tay chân của Lưu Hồng Đào. Lưu Hồng Đào không kịp dập máy, Hứa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-vi-quan/2538074/chuong-322.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.