Chương trước
Chương sau
- Ba năm rồi, chẳng nhẽ anh không biết tình cảm của em giành cho anh? Ba năm trước anh nói có bạn gái du học ở Mỹ, nhưng anh nói xem giờ bạn gái anh ở đâu? Chẳng nhẽ anh không muốn nói thật với em? Lại muốn lừa gạt em tiếp sao? Rốt cuộc anh có nỗi khổ gì, anh nói đi. Bất luận chân tướng thế nào, em cũng chấp nhận, em không thể nhẫn nại để anh tiếp tục lừa gạt mình nữa.

Hai mắt Phạm Ngọc Hoa đầy nước mắt nhìn Hứa Lập.

Hứa Lập bị Phạm Ngọc Hoa hỏi có chút chột dạ, hồi tưởng lại ba năm trước lúc đầu mình nói dối quả là không có gì đặc biệt. Ít nhất cũng ba năm nay mình cũng chưa từng gọi điện thoại cho bạn gái ở Mỹ, mà bạn gái học ở Mẽ đến ngày nghỉ, lễ tết cũng chưa từng xuất hiện, lời nói dối này sớm đã lộ rồi.

Không đợi Hứa Lập nghĩ trả lời như thế nào, Phạm Ngọc Hoa nói tiếp:

- Chẳng lẽ anh có tật xấu gì?

Phạm Ngọc Hoa tự đoán vô số nguyên nhân nhưng từ những dấu hiệu cho thấy chỉ có nguyên nhân này. Nếu không tại sao không nghe nói Hứa Lập có bạn gái khác mà cũng không thấy Hứa Lập thích trêu hoa ghẹo nguyệt. Nhưng hắn đã 25 tuổi, chẳng nhẽ không có nhu cầu?

Hứa Lập sửng sốt, phương diện này là mặt nào? Phạm Ngọc Hoa nhìn dò xét người mình, Hứa Lập cũng choáng váng? Hứa Lập thật có chút dở khóc dở cười, không ngờ thân thể mình cường tráng như vậy lại bị xem là có bệnh. Chẳng qua cũng khó trách, cứ suy đoán một chút thì thấy Liễu Hạ Huệ năm nào sợ là người không có năng lực kia.

- Đừng nói bậy.

Hứa Lập vỗ nhẹ vào khuôn mặt Phạm Ngọc Hoa, nói:

- Ai nói với em là anh có khuyết điểm? Anh vẫn là người bình thường.

- Vậy anh nói thật đi. Tại sao muốn gạt em?

Phạm Ngọc Hoa hỏi tới.

Đối mặt với câu hỏi Phạm Ngọc Hoa, Hứa Lập không biết trả lời như thế nào. Nếu lấy lý do như trước thì sợ rằng Phạm Ngọc Hoa càng tức giận, càng thương tâm. Nếu Phạm Ngọc Hoa vì vậy mà chia tay mình thì mình lại là người hối hận sao? Ba năm nay Phạm Ngọc Hoa đối với mình rất tốt, mình không phải đầu gỗ nên trong lòng biết rõ nhất. Nhưng nếu nói thật là mình chưa từng gặp mặt vợ tương lai sợ rằng hậu quả càng thêm nghiêm trọng. Nếu mình không có kinh nghiệm tự trải qua thì mặc kệ là mình nói với ai về việc kia thì mình cũng bị coi thành người điên, thành kẻ ngu.

- Muốn nghe một câu nói thật của anh khó như vậy sao?

Phạm Ngọc Hoa thấy Hứa Lập đang do dự, cô không hiểu Hứa Lập đang do dự điều gì. Nếu nói Hứa Lập không yêu mình cũng không có khả năng đó, Hứa Lập yêu mình, mình cảm nhận được. Nhưng hôm nay cũng đã nói đến nước này rồi rốt cuộc Hứa Lập do dự điều gì?

- Không phải, anh…

Hứa Lập muốn nói nhưng lại thôi.

Phạm Ngọc Hoa thấp giọng nói:

- Hứa Lập, hay là từ đâu anh đã không thích em rồi? Chỉ là đang dối gạt em? Chỉ cần anh nói một câu, em cam đoan không bao giờ… quấn quýt bên anh nữa.

- Ngọc Hoa, anh yêu em.

Hứa Lập thốt ra.

Phạm Ngọc Hoa đầu tiên sửng sốt, rồi sau đó mừng rỡ. Bên nhau 3 năm nhưng tới bây giờ cô cũng chưa nghe qua Hứa Lập nói 3 chữ này. Hôm này làm Hứa Lập nóng nảy, rốt cục cũng nói 3 chữ: Anh yêu em. Chỉ cần có 3 chữ này, chỉ cần 3 chữ này Hứa Lập nói thật lòng thì những việc khác không quan trọng. Nếu Hứa Lập có gì không đúng thì Phạm Ngọc Hoa cũng có thể tha thứ.

- Em cũng yêu anh.

Phạm Ngọc Hoa bất ngờ ôm chặt Hứa Lập, đôi môi đỏ mọng đặt trên mặt Hứa Lập, thân thể mềm mại áp sát người Hứa Lập.

Hứa Lập có thể cảm giác sự nhiệt tình của Phạm Ngọc Hoa, ngay cả đôi tay mình cũng đang đặt trên lưng trần của Phạm Ngọc Hoa. Mặc dù cách váy ngủ nhưng một chiếc váy ngủ tơ tằm sao có thể ngăn cách hai trái tim nóng như lửa.

- Yêu em đi.

Phạm Ngọc Hoa tràn đầy hạnh phúc nói bên tai Hứa Lập, nếu Hứa Lập lúc này còn tỉnh táo thì hắn không thể là một người đàn ông bình thường. Hơn nữa nếu giờ Hứa Lập chủ động cự tuyệt Phạm Ngọc Hoa vì bất cứ lý do gì sợ rằng hậu quả cũng chỉ có một là làm trái tim Phạm Ngọc Hoa tổn thương, hai người cuối cùng cũng chỉ chia tay.

Ánh trăng xuyên qua cửa sổ vàa trong phòng chứng kiến đêm nay là một đêm khác thường, hai người yêu nhau được ở cạnh nhau hạnh phúc.

Sáng sớm hôm sau tại hành lang lầu ba có người lớn tiếng hô:

- Hứa Lập, Túc tử? Cậu ở đâu? Cậu rốt cuộc ở phòng nào? Mau đi ra…Nhiều phòng như vậy làm gì chứ, nếu một ngày quên vợ mình đang ở đâu thì thế nào cũng phải giặt quần áo ba ngày.

Hứa Lập bị tiếng la làm bừng tỉnh, hắn vừa mở mắt đã thấy một đôi mắt xinh đẹp đang chăm chú nhìn mình:

-Tối qua mệt muốn chết rồi, sao không ngủ thêm chút nữa?

Hứa Lập không nghĩ Phạm Ngọc Hoa dậy sớm như vậy.

- Anh còn dám nói.

Phạm Ngọc Hoa bắt bẻ Hứa Lập một chút rồi đỏ mặt nói:

- Lý Tân gọi chúng ta, anh cũng có nhiệm vụ bí thư Cát và thị trưởng Tằng giao cho, chúng ta mau dậy đi

- Đừng để ý tên Béo kia. Anh nói thật cho em biết, công ty Huệ Tân thì anh cũng có cổ phần. Hơn nữa tên Béo đã sớm đáp ứng đầu tư vào hạng mục du lịch của chúng ta rồi. Lại nói với quan hệ giữa anh và hắn cũng không cần lấy lòng hắn. Em xem hắn như là một tiểu đệ là được rồi.

Hứa Lập không nói toàn bộ sự thật, hắn sợ nếu nói hết với Phạm Ngọc Hoa ngược lại hù dọa Phạm Ngọc Hoa, để sau này có cơ hội rồi nói tiếp.

- Vậy chúng ta cũng không thể nằm thế này. Họ sẽ cười chúng ta.

Phạm Ngọc Hoa có chút thẹn thùng nói.

- Không có việc gì, tên Béo và tiểu Huệ cũng là người từng trải, có cái gì họ không hiểu chứ. Em nằm ở đây chờ anh một lát, anh đi gọi tên Béo mang cho chúng ta ít đồ ăn.

Nói xong Hứa Lập lại nhỏ giọng nói bên tai Phạm Ngọc Hoa:

- Tối hôm qua không phải mệt muốn chết sao? Có phải đã đói rồi không?

Không chờ Phạm Ngọc Hoa phản ứng lại, Hứa Lập nhảy xuống giường, cầm áo ngủ mặc vào phi ra ngoài.

Phạm Ngọc Hoa nhìn Hứa Lập cười xấu xa, cô lấy gối ném Hứa Lập:

- Ai bảo anh cười em.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.