Nhưng bây giờ mình lại vô cớ gặp được Phạm Ngọc Hoa, mặc kệ như xử lý ra sao cũng làm cho Hứa Lập cảm thấy đau đầu. Hứa Lập nhìn Phạm Ngọc Hoa khóc đau lòng như vậy cũng có thể nhìn ra cô quyết không phải trêu mình. Một khi mình không yêu cô tất nhiên khiến cô đau lòng, thậm chí có thể … không là nhất định sẽ làm mất lòng trưởng ban tổ chức cán bộ thị ủy. Nếu là thế cuộc sống của mình sau này ở huyện Giang Ninh sao có thể tốt được?
Nhưng nếu yêu cô thì sao? Từ lúc mình về Giang Ninh đến nay mới gặp Phạm Ngọc Hoa tổng cộng có bốn lần, như vậy hai người sao có thể yêu nhau được, có chăng cũng chỉ là tình bạn bình thường mà thôi. Để mình thoáng cái yêu cô căn bản không có khả năng. Thứ hai nếu như mình thật sự yêu Phạm Ngọc Hoa, vậy sau này đối với Lữ Tĩnh mình sẽ nên như thế nào? Chẳng lẽ bắt đầu từ bây giờ mình chỉ có thể hoàn toàn quên Lữ Tĩnh ư? Không, mình thà rằng không làm quan, không báo thù gì cũng quyết không thể nào quên Lữ Tĩnh. Nếu như nhất định bắt Hứa Lập phải lựa chọn, Hứa Lập chỉ có thể chọn rời đi chứ không thể quên đi Lữ Tĩnh.
Cũng không chờ Hứa Lập tỏ thái độ, Phạm Ngọc Hoa đã mở miệng nói.
- Hứa Lập, bạn biết không, lúc còn học cấp ba mỗi lần thi bạn đều đạt giải nhất, người cũng đẹp trai, không biết bao cô gái coi bạn như Hoàng tử trong mơ.
Nghe Phạm Ngọc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-vi-quan/2537524/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.