Dinh Thư Di về trễ nên tưởng A Lãng đã ngủ, cô không bật đèn chỉ đi nhẹ nhàng vào phòng mình rồi đóng cửa lại.
Gần sáng Lãng Triệt mới quay về nhà, hắn trên người còn thoang thoảng mùi rượu. Tối qua bị cản trở không thuận lợi trở về trước cô, đành ngồi lại uống vài ly với Cố Phong Đình đợi trời gần sáng hắn mới quay về.
(...]
Sáng nay Dinh Thư Di lại thức sớm hơn mọi khi, vì nay là ngày tái khám sau hai tháng của A Lãng. Mới đây hắn lại ở nhà cô lâu như vậy rồi.
"Ông chủ nhỏ, cậu sao vẫn chưa dậy." Cô đứng ngoài gõ cửa mấy lần vẫn không ai lên tiếng. Sợ trễ giờ nên vặn thử cửa, cửa phòng quả thật không có khóa. Dinh Thư Di tự nhiên chột dạ ngang, cô len lén đi vào như một tên trộm.
Nhìn xung quanh một vòng, rồi nhìn đến trên giường, chăn phồng lên, người đang ngủ say. Trong đầu lại như có ai đó nhắc nhở bản thân cơ hội đến rồi. Cô lắc đầu mấy cái nhưng miệng vẫn nuốt một ngụm nước bọt. Tự cảm thấy mình vô liêm sỉ hết thuốc chữa rồi, chắc chỉ có động chút tay với người đang nằm đó mới chữa được bệnh này mà thôi.
Đi nhẹ nín thở tới được mép giường, đưa tay nhè nhẹ kéo chăn ra.
"Hửm! Không có. Người đâu rồi?"
Liền nghe âm thanh phát ra: "Ngay sau lưng cô."
Dinh Thư Di: ".." Thôi rồi lần đầu làm chuyện xấu liền bị phát hiện. Ở đây sẵn có chăn mình chui vào đó trốn được không nhỉ.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-vi-mot-nhanh-hoa/3590681/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.