Edit & Beta: *Hoa Cúc*
“Anh hai.” Đối với người anh cưng chiều mình từ nhỏ đến lớn, Lôi Dực cười như một đưa trẻ.
“Tiểu Dực.” Gật đầu, gương mặt luôn không đổi sắc của Lôi Nghị khó có được một lần tươi cười, “Đúng lúc, anh có một tin tức tốt muốn nói cho em.”
“Tin tức tốt?” Lôi Dực mặt mày cong cong, “Chẳng lẽ anh thăng chức?”
Thăng chức, vốn là chuyện tốt, nhưng không biết thế nào, Lôi Nghị đột nhiên nghĩ đến người lấy mất bộ đồ phòng hộ của mình ngày đó, còn hại mình mất mặt trước cấp dưới.
Từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên anh bẽ mặt trước người khác như vậy, cho nên nghe Lôi Dực nhắc tới thăng chức, tâm tình Lôi Nghị không thể nào tốt được.
Nhưng mà, đối phương dù sao cũng là em trai mình chiều chuộng từ bé, cho nên Lôi Nghị ngược không phát hỏa với em trai như với cấp dưới của mình, chẳng qua sắc mặt không thế nào đẹp được.
“Làm sao vậy anh?” Nhìn anh trai nghe được lời mình mặt trở nên đen, Lôi Dực nhỏ giọng hỏi, “Có phải em nói sai gì không?”
“Không sao, chẳng qua chuyện này còn chưa xác định được, nên…” Dừng một chút, Lôi Nghị nói thêm, “Đây không phải tin tốt anh muốn nói cho em, tin tốt là ông nội cuối cùng cũng tiến cấp thành công!”
Lôi Dực nghe vậy mặt sắc mặt vui mừng “Thật sao, ông nội cuối cùng cũng tiến cấp sao?”
Bởi vì hai mươi mấy năm trước có một vết thương cũ, dị năng của Lôi gia lão gia tử Lôi Chấn bị kẹt ở cấp 10, chậm chạp không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-vi-lai-chi-tinh-su/33182/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.