“Nếu ngươi có cách, vì sao ngay từ đầu không dùng? Vì sao phải chờ tới bây giờ? Ngươi có biết, bao nhiêu người vì ngươi mà mất mạng không?” Bách Lý Như Nguyệt nâng cằm, thần thái băng lãnh đi lại. Cho dù trải qua một phen chiến đấu, trên người hắn ta vẫn không nhiễm một hạt bụi nhỏ. Biểu cảm trên mặt hắn ta giống như tên gọi, tựa mặt trăng trên trời kia, lạnh lùng xa cách, làm người ta khó có thể tiếp cận.
Kỳ Bạch trừng cái kẻ cứ khoái gây thù chuốc oán thêm cho cái số liều mạng của hắn, hận không thể vùi hắn ta vào bột Say cho rồi, để xem hắn ta còn kiêu ngạo thế nào được. Hắn ta nói như vậy, là muốn người khác nhìn hắn thế nào đây?
Quả nhiên, nghe hắn ta nói xong, người xung quanh ban đầu còn cảm kích may mắn có hắn lúc này ánh mắt nhìn hắn thay đổi ngay. Bất luận là Quân bộ, hay là người ba nhà Vương, Tề, Bách Lý, đều có người mất mạng. Cho dù không cảm kích hắn, bọn họ vẫn sẽ không nhịn được suy nghĩ, nếu Kỳ Bạch có thể ra tay sớm một chút, có phải mọi người đều an toàn không tổn thất hay không? Rõ ràng Kỳ Bạch cứu bọn họ, nhưng giờ phút này bọn họ lại nhịn không được bất mãn. Đây chính là lòng người.
Nhìn thấy ánh mắt không tốt của mọi người, Việt Kha chặt chẽ bảo hộ Kỳ Bạch ở sau lưng, đôi mắt băng lãnh uy hiếp quét qua. Trong nháy mắt, mọi người nửa điểm cũng không dám lên tiếng, mấy người căm giận kia cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-vi-lai-chi-duoc-thao-su/2932461/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.