Đứng trước cánh cổng lớn của Mộ gia, Mộ Miên có chút do dự, nếu tính luôn cả kiếp trước, có vẻ như là đã từ rất lâu rồi cậu chưa quay về. Nay trở lại cảm giác lo lắng, bồn chồn được nhân đôi. Mộ Miên thơ thẩn nhìn cổng mà không dám nhích lên một bước, cậu muốn gặp ông nhưng...sợ ông lại đuổi cậu, không cần cậu nữa
Thấy cậu mãi không dám vào, Diệc Minh Phong vỗ nhẹ vào vai cậu, cười rồi dẫn cậu vào. Bước vào đại sảnh, nó vẫn như trước kia, màu sắc, cách trang trí, đồ vật tất cả đều vẹn nguyên chưa một lần thay đổi. Đây là cách thiết kế do chính cậu sai người làm, dù cho đã bỏ đi, có vẻ như Mộ gia gia chưa từng thay đổi nó. Một người mặc áo vest đuôi tôm từ trong nhà bước ra, bất ngờ
" Cậu chủ? "
" Bác...bác Lương? "
Ông Lương đây là quản gia của gia tộc của cậu, Lương quản gia mặc đồ quản gia phổ biến, bên hông có một chiếc đồng hồ bạc đeo dây, gương mặt ông sớm đã thể hiện sự cao tuổi với nếp nhăn, đôi mắt đen cùng cặp kính nhỏ đơn điệu. Lương quản gia còn là một trong những người làm thân cận của ông. Lương quản gia chạy vội đến chỗ Mộ Miên, gương mặt toát lên vẻ lo lắng vốn có, nhìn khắp người cậu hỏi han
" Cậu chủ....Sao cậu bị thuơng rồi...Mấy nay cậu sống tốt không? Tôi lo cho cậu lắm...À đúng rồi...lão gia gia..."
Từ đầu đến cuối, Mộ Miên chẳng thể nói được một lời, lòng cậu trỗi dậy cảm giác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-vi-anh/2654996/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.