Diệc Minh Phong đang phóng rất nhanh trên đường, vừa đi vừa sốt ruột liên tục nhìn định vị. Thấy Mộ Miên đang di chuyển, lòng anh càng sốt ruột hơn nhưng cũng vừa có chút yên tâm. Cậu di chuyển điều đó có nghĩa là Mộ Miên đang bỏ chạy thành công
" Chạy nhanh lên, có chuyện gì tôi chịu trách nhiệm "
" Rõ sếp! "
Để giải cứu Mộ Miên, Diệc Minh Phong đã cử không ít người tìm kiếm, với anh, sự an toàn của cậu đều được đặt lên hàng đầu
Càng đi càng rời xa thành phố, nhìn quan cảnh âm u, lạnh lẽo khiến lòng Diệc Minh Phong càng trở nên bồn chồn hơn bao giờ hết. Nơi này cỏ dại khô héo, cây cối xơ xác, đường gồ ghề, đất đá
......
Cả người Mộ Miên run rẩy vì cơn đau, toàn thân tê dại, chỉ cần di chuyển đều khiến Mộ Miên đau đớn không thôi. Một bên chân của Mộ Miên không ngừng rỉ máu, nếu cứ tiếp tục không xử lí vết thương thì sẽ nhiễm trùng mất, hoặc cũng có thể mất máu đến chết. Ngay lúc này đây, nỗi sợ cái chết liền hiện hữu trong tinh thần của Mộ Miên
Cậu không thể chết
Mộ Miên không thể chết được!
Cậu không muốn bỏ anh ở lại lần nữa
Tuyệt đối...!!
Nhiều tiếng bước chân đi tới phía Mộ Miên, Đinh Ninh Hy xuống xe, cười khẩy
" Hừ, trốn giỏi đấy nhưng vẫn là nên quay về thôi. Nếu cậu không bỏ trốn thì cũng không đến mức này, Mộ Miên "
" Ư..Cô sẽ phải...hối hận vì những gì...cô làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-vi-anh/2654964/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.