Các ấu tể ở hiện trường lập tức lộ ra ánh mắt hung ác, như muốn nói ai lừa gà Thải Phượng của bọn họ thì bọn họ sẽ đánh chết người kia.
Tần Tiểu Ngư không sợ sệt một chút nào cả, vẫn tiếp tục dạy học: “Cho nên chúng ta phải chăm chỉ học tập toán học, học giỏi thì ai cũng không thể lừa gà Thải Phượng của chúng ta được.”
Nàng vừa nói như vậy, ngay cả đám hổ lớn còn chưa đi cũng không đi nữa, trực tiếp tìm một nơi nằm bò, vung cái đuôi nghe Tần Tiểu Ngư dạy học.
“Một, hai, ba, bốn, năm, sáu, bảy… mười lăm, mười sáu, phía sau mười sáu là mấy?”
“Mười bảy.”
“Khoan đã, bên này ta mới đến mười ba, sau mười ba là mấy?”
“Mười bốn.”
Ánh mặt trời nhàn nhã chiếu xuống mặt cỏ, các ấu tể nhìn tảng đá lớn như nhìn kẻ thù, đám hổ thành niêm vây xem đều lộ ra vẻ mặt đắc ý, bọn họ đã lặng lẽ nhớ hết con số này rồi.
Sự thật chứng minh, chỉ cần không phải kẻ ngốc, việc nhớ hết con số là việc rất nhanh chóng.
Đám hổ lớn vốn đang vô cùng đắc ý, cảm thấy mình là hổ rất giỏi. Nhưng rất nhanh, bọn họ phát hiện ra là mình đã vui mừng quá sớm, bởi vì Tần Tiểu Ngư bắt đầu dạy học phép cộng và phép trừ! “Chúng ta cần phải biết rõ ràng, mỗi ngày gà Thải Phượng đẻ bảo nhiêu trứng, về sau có bao nhiêu trứng gà biến thành gà Thải Phượng, gà Thải Phượng lại sinh ra bảo nhiêu gà Thải Phượng? Nếu không một ngày nào đó gà Thải Phượng bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-ve-thoi-nguyen-thuy-lam-ruong/3914638/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.