Nơi này ban đêm không có hoạt động gì, đương nhiên mấy chuyện như đánh nhau hoặc là kéo bè kéo lũ đánh nhau là không tính, Tần Tiểu Ngư kiên quyết không thể làm cho bọn họ lãng phí thể lực trong mấy chuyện như vậy.
Làm một nữ tính mang lý tưởng thời đại mới, cần thiết lấy xây dựng xã hội văn minh làm mục tiêu, khụ khụ, được rồi, thật ra điều kiện trước mắt cũng chỉ có thể như vậy, mới vừa từ tài sản âm đi đến tài sản bằng không, cho dù muốn hưởng thụ cũng không có để hưởng thụ, không bị đói chết đã rất tốt rồi.
Liền tính là vì ngày mai được sống một cuộc sống tốt, Tần Tiểu Ngư cũng cần thiết đè đám nhóc con này đi nghỉ ngơi, sau đó cố sức làm việc cho nàng! Tần Tiểu Ngư giữ chặt một con hổ con muốn liếm đáy nồi, ôm hắn ở trên tay, vẫy tay nói: “Được rồi, nên đi ngủ.”
“Được.”
“Được.”
“Được.”
Các ấu tể tộc Tuyết Hổ thưa thớt đáp lời, Tần Tiểu Ngư phát hiện không đúng, quay đầu nhìn lại, cái nồi đá kia bị đám hổ con vây quanh ba tầng trong ba tầng ngoài.
Đám hổ con trắng như tuyết đang ngươi đá ta, ta đá ngươi tranh nhau liếm nồi.
Được rồi.
Đây là đói điên rồi.
Tần Tiểu Ngư đen mặt đi tới kéo từng con hổ ra khỏi nồi đá: “Nên đi ngủ, nói không chừng sau khi ngủ dậy là mỗi ngày gà Thải Phượng đều đẻ trứng.”
Nàng vừa nói như vậy, ánh mắt của tất cả ấu tể tộc Tuyết Hổ đều sáng rực lên.
Có lẽ là bởi vì quá
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-ve-thoi-nguyen-thuy-lam-ruong/3914635/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.