Chờ đến khi nước trong nồi bắt đầu sôi, Tần Tiểu Ngư đập trứng vào trong chén của mình, sau đó cầm đôi đũa vừa mới làm để đánh trứng, sau đó đổ vào nồi nước sôi.
Ấu tể Bưu chờ mong nhìn về phía Tần Tiểu Ngư: “Thơm quá, trước kia ta chưa từng được ngửi hương vị nào giống như vậy.”
Hai mắt của hắn lóe sáng, cái đuôi ở phía sau không an phận mà vùng vẫy lung tung.
Sau khi đổ trứng vào nồi, Tần Tiểu Ngư quay đầu lại, vừa lúc nhìn thấy mấy ấu tể ở bên cạnh đang điên cuồng nuốt nước miếng, không khỏi bật cười: “Hôm nay trứng không nhiều lắm, chờ sau này gà Thải Phượng đẻ nhiều trứng hơn, đến lúc đó ngày nào cũng có thể có trứng ăn.”
Oa!
Không khí tức thì trở nên nhiệt liệt hơn.
Đôi mắt của các ấu tể tỏa sáng lấp lánh nhìn Tần Tiểu Ngư, liếm miệng, vẻ mặt thèm thuồng hỏi: “Thật sao? Về sau chúng ta thật sự có thể ăn trứng hằng ngày sao?”
“Phải nghiêm túc làm việc, nuôi dưỡng tốt đám gà Thải Phượng kia mới được.” Tần Tiểu Ngư nói.
Đôi mắt của ấu tế hỏi chuyện kia càng sáng hơn, hắn nói: “Ta nhất định sẽ chăm sóc tốt gà Thải Phượng, ngươi yên tâm đi.”
“Ừm.” Tần Tiểu Ngư khẽ cười nói.
Đương nhiên là nàng yên tâm rồi, đối với đám ấu tể này mà nói, nếu như có chuyện gì mà một phần đồ ăn không giải quyết được, vậy hai phần đồ ăn chắc chắn sẽ dao động, bà phần đồ ăn là có thể giải quyết rất nhiều việc.
Có thể nói bọn họ vô cùng chấp nhất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-ve-thoi-nguyen-thuy-lam-ruong/3914634/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.