"Không phải bất cứ chuyện gì cũng có thể giải quyết bằng việc đánh nhau, chẳng hạn như gà Thải Phương và thỏ Vân Tiêu mà chúng ta đang nuôi lúc này, lãng phí một ngày thì trứng của chúng ta cũng sẽ ít đi một ngày, cũng thiếu rất nhiều thịt."
Tần Tiểu Ngư nhìn khuôn mặt dần trở nên nghiêm túc của bọn họ, trong lòng nàng cũng dần thả lòng xuống, nàng nhìn bọn họ rồi tiếp tục nói: "Chúng ta không có thực vật thì sẽ phải chịu đói, mà gà Thải Phương và thỏ Vân Tiêu cũng sẽ bị giống như vậy."
"Không có thực vật, gà Thải Phượng sẽ không thể đẻ trứng, mà gà Thải Phượng không đẻ trứng thì chúng ta sẽ không có trứng, không có trứng thì chúng ta sẽ không có ấu tể của gà Thải Phượng, không có ấu tể thì chúng ta không có gà Thải Phượng trưởng thành. Mà thỏ Vân Tiêu thì lại càng ít hơn, một lứa có thể sinh chín con, sinh ít một ngày thì chúng ta ít đi chín con thỏ Vân Tiêu”.
Tần Tiểu Ngư vừa dứt lời, đám tiểu thiếu niên nghe xong liền bắt đầu nhíu mày, hoặc là cúi đầu xem tay, hoặc là trực tiếp ngồi dưới đất đếm ngón tay và ngón chân, đếm đến phía sau không đếm được nữa thì sẽ ngừng đếm.
Đám tiểu thiếu niên nhìn về phía Tần Tiểu Ngư với vẻ mặt hung ác, ánh mắt giận dữ như muốn phun lửa, bọn họ không biết có bao nhiêu trứng gà Thải Phượng và ấu tể của thỏ Vân Tiêu. Bọn họ chỉ biết ít đi một ngày nuôi dưỡng thì bọn họ cũng sẽ mất rất nhiều trứng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-ve-thoi-nguyen-thuy-lam-ruong/3914623/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.