Ở trong bộ lạc, hổ con được khuyến khích di chuyển nhiều và rèn luyện nhiều, như vậy nếu có bị ném vào nơi hoang dại thì tỷ lệ sinh tồn cũng sẽ cao hơn, cho dù có xảy ra biến cố lớn thì những hổ con này vẫn có thể một mình đối mặt, cho nên, chỉ cần không đánh chết hay đánh cho tàn phế thì thú nhân thành niên cơ bản đều sẽ mặc kệ.
Những con hổ con này đứa nào cũng cứng đầu, cách duy nhất có thể khiến cho bọn chúng nghe lời chính là đánh cho chúng khuất phục. Vả lại đánh một hai lần bọn họ không sợ thì phải tiếp tục khiêu chiến, phải đánh cho đến khi khuất phục thì mới thôi.
"Được rồi, đừng đánh nữa, mau làm việc đi, nếu không sau này sẽ không có thịt ăn đâu" Tần Tiểu Ngư vỗ tay thu hút sự chú ý của bọn họ.
Lời này của nàng vừa nói ra, mọi người liền dừng lại.
Tất cả đều nhìn về phía con hổ con mới xuất hiện, lực chú ý của bọn họ đều tập trung vào thức ăn.
Chờ đến khi bọn họ nhìn thấy không có thức ăn gì, họ chỉ nhìn thấy một nữ hài gầy còm nho nhỏ, vừa nhìn đã biết là một kẻ yếu ớt, nên phút chốc chán ghét mà quay mặt đi.
Cũng may một số người đang đánh nhau kịch liệt vì nhất thời nghĩ đến một chuyện quan trọng mà dừng lại.
Hổ con hình người buông đối thủ đang bị mình đè lên ra, mấy tiểu lão hổ đang dây dưa cùng một chỗ cũng đều nhảy ra, ngay cả con hổ con bị ghì ở trên mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-ve-thoi-nguyen-thuy-lam-ruong/3914622/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.