Sau một đêm lên đường cùng ngôi sao và ánh trăng, cuối cùng bọn người Tần Tiểu Ngư rốt cuộc cũng cùng về tới bộ lạc.
Trong bộ lạc có rất nhiều người đang chờ đợi, bọn họ vừa trở về đã lập tức được hoan nghênh nhiệt liệt. Đương nhiên ánh mắt lửa nóng kia chủ yếu là dành cho đồ ăn.
Gà Thải Phượng và thỏ Vân Tiêu bị gió lạnh thổi một đường cũng không sợ, lại sợ run bần bật dưới ánh mắt của mọi người, e sợ cho bị ăn.
Sau khi dỡ đồ vật xuống dưới, Khác ôm gà Thải Phượng trong lòng ngực hắn đi tới trước mặt: “Mấy con thú này phải nuôi dưỡng trong lều trại, ngủ cùng ta sao?”
Tần Tiểu Ngư nhìn hà Thải Phượng đang run bần bật kia, lại nhìn trên người Khác không tự giác tản ra hởi thở hung thú, im lặng một lúc, nói: “Không cần, chúng ta tìm một chỗ, dùng cục đá và khúc gỗ vây một khu vực lại, không cho chúng nó chạy trốn là được. Ngày thường ném đồ ăn vào trong, tốt nhất nên vặt lông tơ trên cánh gà Thải Phượng, như vậy nó sẽ không chạy thoát được. Thỏ Vân Tiêu này thì ta không hiểu, nó chạy rất nhanh sao?”
“Thứ này chạy nhanh giống như gió vậy, rất khó bắt, nhưng mà không sao, ta biết nhốt chúng nó như thế nào.” Khác nhìn thỏ Vân Tiêu trong lòng ngực của Húc, trên mặt vẫn rất tự tin.
Sau đó 56 chiến sĩ vô cùng cẩn thận đưa gà Thái Phượng hoặc là thỏ Vân Tiêu trong lòng ngực cho tộc nhân khác, bảo bọn họ ôm. Những tộc nhân khác không rõ nguyên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-ve-thoi-nguyen-thuy-lam-ruong/3914617/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.