Tần Tiểu Ngư cúi đầu nhìn miếng thịt gà đen thui trên tay, lại cảm thụ dạ dày trống rỗng một chút, vẫn nên ăn đi.
Đúng như dự kiến, thật sự rất dở, nhưng mà dù sao cũng tốt hơn ăn đất như lúc trước. Tần Tiểu Ngư nhanh chóng ăn ngấu nghiến, trong lòng chỉ nghĩ nhanh chóng ăn xong.
Khác với Tần Tiểu Ngư, trên mặt đám người Khác đều là biểu cảm hạnh phúc.
Miếng thịt trên tay bọn họ nhỏ hơn của Tần Tiểu Ngư một chút. Đây là cách phân chia bình thường, nếu không phải Tần Tiểu Ngư là ấu tể vừa mới thức tỉnh, cần năng lượng thì bọn họ cũng sẽ không chia nhiều hơn, dù sao ở chỗ này chia nhiều thì lúc về bộ lạc đồ ăn sẽ ít hơn, đám người Khác cũng được chia ít đồ vật hơn.
“Lần trước được ăn gà Thải Phượng chính là mấy năm trước.” Một chiến sĩ hạnh phúc nói.
“Đúng vậy, ta cũng sắp quên hương vị rồi, thật là ngon.” Chiến sĩ phụ trách thịt nướng nhớ lại, đôi mắt vui sướng khẽ khép lại.
“Vẫn là thịt linh thú ngon, cuối cùng trong miệng cũng có một chút mùi vị.”
“Đám người chúng ta còn tạm, Mộc là chiến sĩ mới thành niên năm trước, đây chính là lần đầu tiên hắn được ăn gà Thải Phượng. Năm nay nếu những đứa bé khác có thể thành niên thì tốt rồi, cũng có thể được chia một ít thịt linh thú, ăn nhiều thì sẽ cường tráng hơn.”
“Nếu ngày nào cũng có thể được ăn gà Thải Phượng thì tốt rồi, đó là cuộc sống gì.” Húc cũng gia nhập vào nói.
“Cuộc sống như vậy, ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-ve-thoi-nguyen-thuy-lam-ruong/3914615/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.