Bọn họ nhìn về phía Khác, Khác cũng lộ ra vẻ mặt không thể tin được, hắn nói: “Số vàng này quá nhiều, chỉ cần mười đồng vàng thôi là được, chúng ta bán cho thương hội đen cũng là giá này.”
Hắn lộ ra vẻ mặt đau đớn trả đồng vàng lại cho ấu tể, ấu tể này không hiểu chuyện, hắn không thể không hiểu chuyện được.
“Cái này giá một ngàn đồng vàng, người thương hội đen là gạt người.” Tần Tiểu Ngư nói.
“Đúng, là vậy sao?” Hiện tại xem như Khác đã có chút hiểu biết về ấu tể này, cái gì cũng dám nói, cái gì cũng dám làm. Hắn bảo với người bên cạnh: “Ngươi đi mời tộc trưởng lại đây.”
Tần Tiểu Ngư sửng sốt, chẳng lẽ không được? Nàng nhìn Khác, lấy lui làm tiến hỏi: “Là ta làm sai sao?”
“Không phải, đồng vàng là chuyện rất lớn, ta không làm chủ được.” Khác ăn ngay nói thật nói, vươn cánh tay mạnh mẽ ra xoa đầu Tần Tiểu Ngư: “Bé ngoan.”
Ngay sau đó, Tộc trưởng đã được mời ra ngoài. Ông nhìn ma thú với ánh mắt tròn xoe và ngây ngốc, sau đó nhìn về phía túi đựng đồng vàng, sau khi biết bên trong có rất nhiều đồng vàng, đôi mắt của ông càng tròn hơn, cuối cùng là nhẹ nhàng nhìn lên người Tần Tiểu Ngư.
“Cái này là của ngươi?” Viêm hỏi.
“Đúng vậy, tộc trưởng, lúc trước ta đã nói với ngươi rồi.” Tần Tiểu Ngư không chút chột dạ nói.
Lỗ tai hình hổ của tộc trưởng run lên, cho dù là hình thú cũng có thể nhìn ra sắc mặt của ông vô cùng nghiêm túc, như là đang tự hỏi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-ve-thoi-nguyen-thuy-lam-ruong/3914611/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.