“Anh… ngoằn… đã chắc chắn chưa?”
Cô tay cầm điện thoại, tay cầm lấy chiếc bánh mì kẹp bỏ hết vào miệng nhai ngấu nghiến nào còn để ý gì đến một chút hình tượng.
“Bình tĩnh, ăn xong hẵng nói nghẹn bây giờ.”
Anh ở bên kia nghe là biết ngay cô đang làm gì. Lần nào cũng vậy, cô không thể bỏ được cái tật cẩu thả này.
“Không… khụ… nghẹn.”
Và lần nào anh nhắc là cô cũng bị nghẹn thật. Với lấy cốc nước uống một hơi dài, cô vậy mà lại tiếp tục bị sặc nước.
Đúng là thảm hại hết chỗ nói.
“Lần nào cũng không nghe lời.”
“Anh thấy có gì đâu mà cần suy nghĩ? Phải công khai chứ? Em định cho anh lén lén lút lút tới bao giờ?”
“Em mà không nhanh chóng đánh dấu chủ quyền lên anh thì sẽ mất đấy. Mấy cô kia cứ suốt ngày lảng vảng câu dẫn anh thôi. Hên cho em là anh có nghị lực thép nên chống lại được đấy.”
Anh lại bắt đầu rồi, mỗi lần nói đến chủ đề này là y như rằng anh sẽ kể lể cái này ra mà. Riết rồi cô muốn thuộc lòng luôn vậy. Nhưng dù vậy cô thật chẳng thấy phiền chút nào mà còn cảm thấy đáng yêu. Mỗi lần nghe anh nói như vậy cô đều vui vẻ mà cười đến quên trời quên đất.
“Em biết rồi. Sau này anh đừng có mà hối hận.”
“Không hối hận, không bao giờ hối hận.”
Anh nghe thế thì vui mừng phải biết, đáp lại cô một cách chắc nịch. Thật chờ mỏi mòn đến ngày đấy, trước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-ve-ben-tong-tai-cua-toi/2792741/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.