Lạc Phong Đạc vội vã chạy vào bệnh viện, mồ hôi trên người anh chảy ròng ròng thấm ướt cả chiếc áo thun màu xám.
Nhìn ngang ngó dọc, anh hỏi han mấy vị y tá rồi chạy theo hướng họ chỉ dẫn. Đến trước cửa phòng bệnh anh hồi hộp, đưa tay lau đi những giọt mồ hôi trên trán rồi mở cửa bước vào.
“Từ Nghi em không sao chứ?”
Thấy cô nằm trên giường bệnh anh lo lắng đi tới hỏi han. Đưa tay ôm lấy khuôn mặt xanh xao của cô vào lòng. Có trời mới biết khi nghe tin bệnh của cô tái phát anh lo tới chừng nào.
“Em ổn rồi, anh đừng lo.”
Cô yếu ớt ở trong lòng anh thì thào trấn an. Anh ở trong phòng bệnh, dỗ cô đến khi ngủ rồi mới rời đi.
_Cốc… cốc_
Đưa tay lên gõ cửa phòng rồi anh lịch sự bước vào trước căn phòng vào treo tấm bảng ‘Bác sĩ Tố.’
“Chào bác sĩ.”
“Ồ! Anh là người nhà của bệnh nhân Từ đúng không?”
Vị bác sĩ già trung niên cười phúc hậu rồi ra hiệu mời anh ngồi. Ông đây khá ấn tượng với chàng trai trẻ này. Sống quá nửa đời người nên ông có thể thấy rất rõ tình yêu thương và quan tâm của cậu dành cho bạn gái bị bệnh của mình.
Người chăm sóc bạn gái suốt bao năm liền như cậu ta đúng là hiếm khi mà ông mới thấy.
“Dạ vâng, là cháu.”
Cậu rụt rè ngồi xuống chiếc ghế đối diện với ông. Sự ngập ngừng muốn nói rồi lại thôi của cậu đã rơi vào mắt của vị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-ve-ben-tong-tai-cua-toi/2792739/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.