Giọng của ông Triệu thều thào vang lên ở đầu dây bên kia. Dù có cố gắng bỏ qua thế nào thì người ta cũng không thể không biết ông đang bị bệnh, còn có thể là bệnh rất nặng.
“Khụ khụ… Bối Hi, con về nhà thăm ba được không?”
Ba sao? Đã bao lâu rồi ông không nói mình là ba của cô nhỉ?
“Có chuyện gì sao?”
Chờ đợi một lúc, đến khi người bên kia nói xong hết thì cô mới lãnh đạm cất tiếng.
“Mấy tháng rồi con chưa về nhà, ba chỉ muốn… chỉ mong muốn con về nhà một lần. Dù sao đây cũng là nhà của con mà.”
Ông nói xong thì lại bắt đầu ho khù khụ. Cô ở bên này nghe ông nói và ho xong cũng phải cảm thấy sốt ruột lây.
Người ba từng làm mưa làm gió, từng thiên vị và hất hủi đứa con này của cô thật sự là bệnh nặng sao?
“Ba bị bệnh nặng, không biết sẽ ra sao. Con hãy…”
“Được rồi, tôi sẽ về. Khi nào có thể tiện?”
“Mai… mai được chứ?”
“…”
Anh thấy cô cúp máy thì nhanh tiến lại, đỡ cô tới ghế ngồi. Rót một ly nước mát đưa cho cô, anh áp hai tay mình lên gò má để cô nhìn thẳng vào mình.
“Sao vậy?”
“Ông ấy muốn em về thăm nhà.”
Đây cũng phải chuyện gì quan trọng cần phải giấu diếm, cô thành thực mà kể lại hết cho anh nghe. Mộ Hàn nghe xong thì trầm ngâm một lúc rồi nói với cô.
“Mai anh có cuộc họp, hay để anh hoãn lại rồi đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-ve-ben-tong-tai-cua-toi/2792641/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.