“Nhớ em quá đi!”
Mộ Hàn nhõng nhẽo, chán nản nói với cô qua một chiếc điện thoại. Đang cùng cô sinh sống yên bình, thật không ngờ đột nhiên lại phải xa nhau.
Vì tục lệ và quy trình rước dâu đàng hoàng mà cô phải về lại nhà mẹ của mình. Cô vậy mà đã nhẫn tâm bỏ lại anh, rời xa anh tới những một tuần rồi.
Kể từ khi hai người hội ngộ sau vụ bắt cóc thì anh ngày một bám dính lấy cô hơn, nhất quyết không buông. Thật chẳng chịu được khi xa cô, mỗi tối ngủ mà không được ôm lấy bảo bối của anh vào lòng.
Trước đây không nhận ra, mỗi lần cô xa anh là thời gian đặc biệt trôi lâu.
Thật khiến người ta tức chết mà.
“Em cũng nhớ anh.”
Đây không phải là nói xạo. Chẳng riêng gì anh, cô cũng thật sự rất nhớ thời gian bên anh. Về nhà họ Huỳnh, tuy cả ngày bận rộn chuẩn bị tất bật cho ngày cưới nhưng nhớ thì vẫn là nhớ thôi.
“Em có hồi hộp không?”
Anh nhìn qua màn hình điện thoại, thấy gương mặt đáng yêu của cô mà hỏi. Đã một tháng trời trôi qua, cuối cùng cũng tới ngày anh và cô có thể chính thức về chung một mái nhà.
Chỉ cần trôi qua đêm nay, ngày mai sẽ là ngày hạnh phúc và đáng nhớ nhất với họ.
Bối Hi ở nhà họ Huỳnh mỉm cười ngọt ngào, khó dấu được sự kích động trong lòng. Làm gì có ai không vui, không hồi hộp trong ngày trọng đại này của mình? Lại là còn được cùng sánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-ve-ben-tong-tai-cua-toi/2792619/chuong-94.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.