Bước trên con đường trải đầy hoa, nhìn thật dễ dàng nhưng ai mà biết được nó đã phải chông gai thế nào?
Có trải qua khó khăn thì mới thấy được hạnh phúc, có trải qua vấp ngã thì mới có thể trưởng thành. Mất đi rồi mới thấy quý trọng. Càng quý trọng hơn khi ta tìm lại và nâng niu lấy chúng.
Đời này của cô có thể gặp lại anh, cùng anh sáng bước như vầy thì thật tốt. Chẳng còn gì lưu luyến hay tiếc nuối nữa rồi.
Đến gần anh, ông Huỳnh cười hiền hậu rồi đặt tay cô lên tay anh. Đôi tay bọc lấy hai bàn tay của cô và anh nắm chặt.
“Ta thay mặt giao Bối Hi cho con, mong con sẽ yêu thương và bảo vệ con bé một đời. Hai đứa nhớ phải yêu thương nhau và sống hạnh phúc đấy.”
Đôi mắt ông đỏ hoe, kìm nén nói từng lời. Có ai mà lại không lưu luyến khi cháu mình đi lấy chồng? Con bé trưởng thành rồi, nó đã tìm thấy được tổ ấm của mình rồi con gái của ba à.
Chắc con đang ở trên thiên đường cũng đã chờ mong cảnh này lắm nhỉ?
“Vâng ạ. Con nhất định sẽ yêu thương và chăm sóc Bối Hi một đời.”
“Ừm… ông yên tâm rồi.”
Ông rời đi, còn cô và anh tay trong tay. Nhìn nhau đầy nhu tình qua chiếc khăn voan chùm mỏng, cô có thể thấy được khuôn mặt điển trai của anh.
Người yêu… à không, chồng của cô đúng là đẹp thật. Càng nhìn càng đẹp, càng nhìn càng khó rời mắt.
“Anh hạnh phúc lắm.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-ve-ben-tong-tai-cua-toi/2792618/chuong-95.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.